Friday, September 23, 2016

Trang Thơ Phi Đoàn 530

Phi Đoàn 530

Trên đỉnh non cao một phi đoàn
Tung hoành bay bổng khắp giang san
Sông núi đẹp xinh mừng hớn hở
Nhìn ngắm đàn chim lướt mây ngàn

Thung lũng Pleiku, một đàn chim
Sát cánh bên nhau mắt lục tìm
Đêm đêm bom thả vào tim địch
Bình minh nhào lộn xóa im lìm

Nghiêng cánh nhìn rừng cây lá tươi
Suối chảy miên man gái Thượng cười
Lả lướt một vòng quanh người đẹp
Thả tặng hoa mây đáp nụ cười

Ngang dọc Tây Nguyên lúc đôi mươi
Phi Công Khu Trục 530
Thái Dương rầm rộ xung lòng địch
Đánh nát bạo tàn suốt 70s

Thung lũng mây chiều, một đàn chim
Pleiku nhỏ lệ trong im lìm
Tiễn đưa bao cánh chim lìa xứ
Thương mãi đàn chim tận đáy tim!

Phi Đoàn Khu Trục Thái Dương

Phi bào ta khoác chung màu áo
Đoàn kết cùng nhau lái con tàu
Khu chiến ngày đêm đời phi sĩ
Trục đạo tung hoành dưới trăng sao
Thái sơn cao ngất chim trời vút
Dương quang chiếu rọi chí anh hào
5 năm trấn thủ miền quan tái
3 cõi (tam biên) quân thù lẩn tránh mau
0 (Không) trấn lừng danh khung trời cũ
Việt-Nam chiến sử điểm danh vào!

Thái Dương Nguyễn Quang Hải

Ta giận đời muốn khóc!

Tặng các bạn TD530 và BD118

Có nhiều hôm ta giận đời muốn khóc
Quê hương nghèo hoài chinh chiến long đong
Một nghìn năm Tàu đô hộ vừa xong
Đã đến băm sáu ngàn ngày Tây thuộc

Ta lớn lên bằng hờn căm dân tộc
Bằng nội thù, bằng Nam Bắc ngăn đôi
Kẻ ra đi – người ở lại bồi hồi
Sông Bến Hải, mặn thêm nhiều nước mắt

Ta mười chín làm chiến binh ngăn giặc
Mặc phi bào vùng vẫy giữa trời xanh
Đôi từng đôi, ta xoải cánh tung hoành
Cùng mây trắng đi xây tình viễn xứ

Nhưng Pleiku mùa mưa đen vần vũ
Giặc cộng về gây tang tóc oan khiên
Ta bay lên, đi gìn giữ một miền
Xăn tay áo nghiêng nghiêng đôi cánh sắt

Từng trái bom rơi trên đầu quân giặc
Xác thù tan trong biển lửa cuồng hung
Ta nghênh ngang làm chiến sử kiêu hùng
Và ngạo nghễ lao vào trời giông bão

Tráng sĩ ra đi – bánh rời phi đạo
Giặc chưa tan, chưa dám hẹn lần về
Hoa thanh bình chưa nở thắm sơn khê
Thì mây gió mưa mù coi cũng nhẹ

Bạn ta ơi! Những chàng trai thế hệ
Dương Hùynh Kỳ, Lê Văn Độ, Ngọc Hùng
Các anh về chiều mây xám không trung
Benhet, Dakto cao nguyên hùng vỹ

Gió biên cương ru hồn người chiến sĩ
Các anh về làm bạn với trăng sao
Phút giây nào theo lối nắng trên cao
Bạn có nhớ phụ cho người ở lại?

Sống vất vưởng nốt quãng đời hiện tại
Chưa nguôi hờn vong quốc tháng tư đen
Phố phường xưa giờ bóng tối không đèn
Lũ cộng nô nhuộm màu tang đất nước

Ta bây giờ đường lênh đênh xuôi ngược
Nợ tang bồng gãy cánh biết làm sao?
Quê hương ơi! Xin trả lại chinh bào
Đau thương qúa! Ta gục đầu muốn khóc

Thái Dương Nguyễn Tiến Thụy

Hội Ngộ Chung Vui

Hội ngộ chung vui hỡi bạn hiền
Thái Dương không gặp đã bao niên
Tình xưa còn giữ, tâm còn tưởng?
Nếu có thì mau... hội ngộ liền

SƠN (2) thanh thủy tú nối liền
XUÂN qua hè lại vẫn triền miên trôi
TRUNG tâm chọn chỗ cho rồi
ĐỆ, HUYNH gặp gỡ đứng ngồi chung vui
MƯỜI thương nhắc lại cho dzui
CƠ may còn đó mày tui ồn ào
THUẬN hòa tay bắt đổi trao
LUẬN bàn sôi nổi mày tao cùng cười
THÀNH tâm trao đổi nụ cười
CHÂU du thiên hạ gặp người vui ta
LỢI kia tiếp thụ vui hòa
HẢI, HÀ phản chiếu thật thà tình thân
HIỆP tan như thể phù vân
HIẾU trung nặng nợ cao tầng đa mang
ĐỘ trong tâm khảm bàng hoàng
LỘC kia ban rải phải SAN sẻ đều
HAI tay ngoắc gọi THỤY, LIÊU
LONG tranh hổ đấu ít nhiều vẫn vui
PHÚC (2) sinh tận hưởng đủ mùi
LẠC đang ở ÚC, DŨNG vui bay về
ẨN trong tình Mẹ hương Quê
Thái-Dương hội ngộ tràn trề niềm vui...

(Một số tên của các Hoa Tiêu Khu Trục thuộc Pđ. TD 530)

Thiên Đường Lạc Mất

Ngày xưa đất đỏ chân đi
Đường bay rộng mở, còn ghi dấu người
Gian nguy xung trận mỉm cười
Tay ôm cần lái, chẳng lười, thèm bay
Tam Biên đánh giặc đêm ngày
Thái Dương tỏa sáng, hăng say diệt thù
Dẫu cho giông gió mây mù
Từng đôi cánh thép tìm thù thả bom…
Em bước nhẹ, hoa rừng hôn gót
Ngước nhìn anh chót vót chân mây
Gửi anh từng lọn tóc mây
Tình em, cánh gió làm ngây ngất chàng
42 năm vẫn bàng hoàng
Em còn hong gió hay sang ngang nơi nào?
Thái Dương trăn trở chiêm bao
Bao năm chinh chiến, vì sao tan hàng?
Lính già xa xứ, mộng tan
Quê hương còn mất, ngỡ ngàng nhìn nhau!
Tóc xanh nay đã bạc đầu
Người ôm nỗi nhớ, kẻ sầu tha hương
Dẫu cho đời có vô thường
Tâm ta vẫn nhớ, vẫn thường xôn xao…

Thái Dương Nguyễn Quang Hải



No comments:

Post a Comment