Tuesday, August 4, 2020

TS Trương Minh Ẩn, thị trưởng gốc Việt đầu tiên của thành phố Texas



HALTOM CITY, Texas – 

Thêm một người tị nạn cộng sản gốc Việt vừa tạo lịch sử tại Hoa Kỳ. Đó là ông Trương Minh Ẩn, 71 tuổi. Theo tin của nhật báo Fort Worth Star-Telegram, ông là người Việt Nam đầu tiên đắc cử chức thị trưởng tại Haltom City, một thành phố nhỏ nằm ở ngoại ô đông bắc thành phố Fort Worth.
Bản tin cho biết là ông Trương Minh Ẩn từng là phi công lái chiến đấu cơ đầu thập niên 1970 trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Ông từng thực hiện những phi vụ chống lực lượng cộng sản tại Lào và Cam Bốt. Và phi cơ của ông từng bị bắn rơi hai lần. Tại Hoa Kỳ thì ông từng làm cảnh sát và điều tra viên của sở cảnh sát.
Đối với ông thì chính trị trong nằm trong tầm bắn trước đây. Thế nhưng trong cuộc bầu cử đặc biệt cuối tuần trước, hôm thứ Bảy 4 tháng 5, ông đã đắc cử dễ dàng với 60 phần trăm số phiếu, bỏ xa các đối thủ, và trở thành vị thị trưởng gốc Việt đầu tiên của thành phố Haltom City.

Lễ tuyên thệ sẽ diễn ra vào chiều thứ Hai, 13 tháng 5, trong cuộc họp của hội đồng thành phố lúc 7 giờ chiều. Tiến Sĩ Trương Minh Ẩn cho biết lễ tuyên thệ sẽ diễn ra trong ba ngôn ngữ Anh, Việt, và Tây Ban Nha.
Ông nói với nhật báo Star-Telegram, “Haltom City là một cộng đồng đa dạng; chúng ta phải cho thấy điều đó.”

Tiến Sĩ TRƯƠNG MINH ẨN


Ông Ẩn cho biết ông rất hãnh diện khi thấy cộng động Á Châu đã tham gia bầu cử rất nhiều. Đó là điều không từng xảy ra trước đây.

Ông nói, “Thường thì họ không quan tâm lắm, vì họ không hiểu chính trị của Hoa Kỳ.”
Tiến Sĩ Trương Minh Ẩn đã giữ chức nghị viên thành phố kể từ năm 2013. Nay ông muốn tranh cử thị trưởng vì tin rằng Haltom City cần có ự thay đổi, và ông cũng nghĩ rằng sự đắc cử của ông cho thấy các cử tri muốn thấy người mới trong chức thị trưởng.

Trước khi được bầu vào hội đồng thành phố, ông Trương Minh Ẩn đã làm việc trong Hội Đồng Phát Triển Kinh Tế.

Ông cho biết ông muốn đẩy Haltom City tiến tới để theo kịp các cộng đồng ở chung quanh, vì tòa thị chánh và sở cảnh sát đã “già cả và thiếu thốn.”

Tòa Thị Chánh của Haltom City đã được xây cách đây hơn nửa thế kỷ, và sở cảnh sát được đặt trong một nơi từng là một siêu thị bán hàng tạp hóa. Trong một cuộc bầu cử mới đây, các cử tri đã không bỏ phiếu cho các đề luật xây tòa thị chính mới và sở cảnh sát mới.

Ông Trương Minh Ẩn nói rằng Haltom City cần được phát triển và nên thu hút thêm giới kinh doanh.
Ông nói, “Bạn phải chi tiền để mang tiền về.” Ông nhận thấy Haltom City có tới sáu xa lộ chạy ở chung quanh mà lại không có một con đường chính Main Street thường thấy ở mọi thành phố lớn nhỏ ở Hoa Kỳ.
Ông chào đời tại Việt Nam năm 1948, gia nhập Không Quân Việt Nam Cộng Hòa năm 1968. Ông đã học tiếng Anh để có thể đến Hoa Kỳ học lái máy bay. Khi trở về Việt Nam, ông đã lái phi cơ đánh quân Cộng Sản Bắc Việt khi họ tìm cách len lỏi qua Lào và Cam Bốt để xâm nhập Nam Việt.
Khi cuộc chiến kết thúc năm 1975, ông và gia đình tị nạn tại Hoa Kỳ và khởi đầu ở tiểu bang Pennsylvania, nơi ông làm việc trong một tiệm tạp hóa. Vì không thể chịu thời tiết lạnh, gia đình ông dọn về Haltom City từ năm 1980.

Ông Trương Minh Ẩn đã tốt nghiệp tiến sĩ ngành tội phạm học và làm cảnh sát cho Fort Worth trước khi giữ việc điều tra viên cho Phòng Biện Lý Tarrant County.
Giờ đây thì ông đã về hưu và muốn dành hết năng lực cho vai trò thị trưởng. Ông cũng vẫn tiếp tục nói trên một chương trình phát thanh gọi là Radio Saigon tại Dallas.




Tuesday, April 21, 2020

VỪNG ƠI! HÃY MỞ RA

Câu chuyện tản mạn của

Diễm


Đã bao giờ bạn đứng trước cánh cửa tủ lạnh và lẩm nhẩm câu này như tôi với hy vọng là cánh cửa kia sẽ mở ra với đầy ắp thức ăn tươi ngon phía bên trong như một kho báu không bao giờ cạn kiệt?

Đây chính là câu thần chú từ truyện "Alibaba và 40 tên cướp" trong chuỗi truyện cổ tích "Ngàn Lẻ Một Đêm" xứ Ba Tư đã làm mê mẩn biết bao trái tim mơ ước điều thần thoại... trong đó có...tôi!

Open, Sesame!
Apriti Sesamo!
Sésame, ouvre-toi!

Kìa! Cửa tủ lạnh của tôi đang mở ra... nhưng than ôi, bên trong trống trơn, không có kho tàng… bởi vì đã gần một tháng kể từ ngày thống đốc tiểu bang Gavin Newsom phát lệnh kêu gọi trú-ẩn-tại-gia đến 40 triệu dân California.

Nhân đây, xin cho phép được “ba hoa chích choè" một chút để "khoe" với bạn đọc về California của tôi là một tiểu bang đông dân nhất nước Mỹ. Dân số Cali tính bằng dân số của 21 tiểu bang nhỏ cộng lại và gấp đôi dân số New York.

Và bởi vì nằm trong "Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ," chứ nếu được tính như một "quốc gia" riêng biệt, thì kinh tế California được xếp đâu đó vào hạng “top-ten” của thế giới chứ hổng phải dạng vừa đâu nhé!

Tiếc rằng điều khoe khoang của tôi trong lúc này chả "hợp thời" tí nào! Bởi vì trong "thời Covid-19" thì càng đông dân càng nhiều hiểm hoạ lây lan, và đó cũng chính là lý do mà vị thống đốc trẻ tuổi và điển trai của Cali hết sức lo âu.

Vì ý thức được điều này, nên chúng tôi nhất nhất tuân thủ lệnh thống đốc, càng ý thức hơn nữa trong chuyện mua "thiết yếu phẩm" dự trữ trong gia đình từ bài học "toa-lét-pấy pờ" cười ra nước mắt.

Khi đi chợ, tôi chỉ mua vừa đủ để dự trữ khoảng 2 tuần mỗi lần, và mua thứ gì cũng nhân đôi, ví dụ như 2 bịch lạp xưởng, 2 gói tôm khô, 2 vỉ trứng, 2 chai nước mắm... còn để dành phần cho người đến sau có cái mà mua.

Đúng là "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ," cảnh chợ búa trong thời Covid-19 cũng thật là ảm đạm. Những cái kệ trống trơn, hàng hoá rất hạn chế, không đầy đủ. Ví dụ như nấu phở thì thiếu thịt, chỉ có nước soup hầm xương ăn với bò viên. Tôi nuốt nước miếng đánh ực khi nhớ tới những điều đã viết trong bài thơ "Phở Yêu" cách đây không lâu:

Tái, chín, nạm, gầu, gân, sách
Ôi! Bao bùi béo trong đời...

Hic! Giờ đây, một tô phở đầy đủ mọi gia vị như xưa là cả một ước mơ!

Nhưng... vẫn còn có xương để hầm lấy nước cốt và còn bò viên là kể như chúng tôi quá may mắn rồi, còn than vãn gì chớ ... he he...có ăn không thì bảo!

Một chút thiếu thốn để chia sẻ 'trên tinh thần' với những thiếu thốn và cực khổ của đội ngũ người nơi "tiền tuyến" đang chiến đấu với giặc Covid kia kể cũng nên mà!

Một chút thiếu thốn để thử thách niềm tin và nghị lực. Một chút thiếu thốn để kích thích sự sáng tạo trong hoàn cảnh khó khăn.

Và hãy xem như một chút thiếu thốn để làm giàu trí tưởng tượng và thả hồn mình trôi ngược dòng ký ức nhớ về miền cổ tích tuổi ấu thơ… “Vừng ơi! Hãy mở ra”.

Diễm - 4/18/2020

Hình minh họa: Sưu tầm từ internet và là kết quả photoshop của Rĩm



Sunday, March 15, 2020

Cuộn Giấy Ngỡ Ngàng

Tạp ghi của

Diễm

Không ngỡ ngàng sao được khi mà mới cách đây vài tuần, chúng tôi còn nằm cuộn mình bên nhau trong những cái bịch nylon lớn chứa 24 cuộn hay 36 cuộn (tùy theo thương hiệu), ế chỏng ế chơ trên những cái kệ sắt để ở “nơi cuối cùng cho một tình yêu” tại Costco, chẳng ma nào thèm rước!

Nói của đáng tội! Thật ra chúng tôi cũng sắm một vai trò “đáng kể” trong đời sống của loài người đấy chứ! Nếu không thì sao họ lại cất công chế tạo và phân chia chúng tôi thành nhiều loại đến thế! Nào là 2 lớp, 3 lớp - Nào là mỏng nhất, mềm nhất, mịn nhất… he he … là bởi vì chúng tôi có đặc quyền được chạm vào chỗ ưu ái nhất nhì trên cơ thể của họ đấy mà!

Mà lạ lắm nhé! Biết bao nhiêu lần chúng tôi đã nằm im bên nhau mỉm cười thú vị khi chứng kiến có người cứ hàng giảm giá là tặc lưỡi mua ngay, không cần quá cân nhắc về chất lượng. Có người lại không hề so kè về giá cả mà ưu tiên cho chất lượng mịn mềm… he he… loài người khó hiểu thật!

Nhưng khó hiểu hơn cả là chính giai đoạn hiện nay, khi cơn sóng Covid-19 lan toả toàn cầu. Bỗng dưng từ Á sang Mỹ thiên hạ ầm ầm kháo nhau đi “rước” chúng tôi về ào ào đến nỗi “cháy hàng” và làm khủng hoảng quy luật cung-cầu. (Xin mở ngoặc vui vui ở đây là có lẽ dân Châu Âu sẽ không mấy lo lắng vì đã có nhà “nước” lo cho từ những cái vòi bidet).

Trung tâm bán sỉ Cotsco phải ra quy luật chỉ bán 2 bịch cho mỗi thành viên. Thế là dòng người mua chịu khó nhẫn nại xếp thành một hàng dài rồng rắn, nét mặt mỗi người hân hoan và yên tâm khi có 2 bịch “chúng tôi” an vị trên mỗi chiếc xe đẩy chứa hàng ra tính tiền.

Tôi lầm bầm tự hỏi điều gì liên quan mật thiết giữa chúng tôi và cái mầm tai họa Covid-19 đến thế? Bình thường 1 cuộn giấy nhỏ cũng đủ cho một gia đình 3 người xài được cả tuần. Với 2 bịch to như vậy có lẽ xài được cả năm... sao họ lại phải hốt hoảng mua về tích trữ nhiều đến thế? Chẳng lẽ họ muốn con Covid-19 này ngự trị với họ suốt năm? Trước đây, khi chưa hạn chế mỗi thẻ thành viên chỉ được mua 2 bịch, thiên hạ “hốt” chúng tôi vô tội vạ, bốn năm bịch lớn, nếu cứ nhân lên 24 hay 36 cuộn trong mỗi bịch vị chi là trên trăm cuộn, ai ở trong những căn chung cư nhỏ hẹp không biết sẽ lấy chỗ đâu mà chứa chúng tôi?

Tội nghiệp hơn nữa là ai cũng mua nhiều cùng một lúc thì lấy đâu ra hàng để dành cho những người chậm chân vì hoàn cảnh nào đó. Có một bài báo Mỹ kể về một cụ ông 92 tuổi sống độc thân lụm cụm chống gậy đi đến cái siêu thị thứ ba rồi mà vẫn không tìm mua được một cuộn giấy nhỏ để dùng khi trong nhà ông cụ vừa xài hết. Tình cờ lúc ấy, có hai cô gái đi mua hàng biết chuyện bèn mở lòng đi ngược ra xe lấy vào biếu cụ vài cuộn xài tạm cho qua cơn bĩ cực.

Thế là những rẻo giấy mỏng manh dịu mềm như chất vải của chúng tôi nay lại được cái hân hạnh chạm lên đôi gò má với những nếp nhăn nheo ông cụ đang nhoà lệ vì cảm động khi tình người vừa được thể hiện trong một hoàn cảnh dở khóc dở cười. Hỏi sao không ngỡ ngàng?

Bạn đọc ơi, xin hãy cứ yêu thương chúng tôi để chúng tôi trở thành một thứ “nhu yếu phẩm” dự phòng qua mùa dịch, nhưng xin nhớ chừa lại một phần yêu thương cho những người cơ nhỡ đang bước những bước chậm đến sau bạn. Bởi vì chúng tôi biết rằng bạn cũng như tôi, không hề muốn ai phải ra về thất vọng ...ngỡ ngàng!

Diễm - 3/15/2020



Wednesday, February 26, 2020

Thoát Ngục

Thoát Ngục

Huy Sơn

"Gấu Đen 532" (Phù Cát)


Mỗi sáng, Trung Úy Khải lái xe Honda vào căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất để trình diện phi đoàn trực bay hành quân.

Lần này anh bị Quân Cảnh Không Quân ở cổng Phi Long chận lại không cho vào, lý do căn cứ đã có lệnh "nội bất xuất và ngoại bất nhập." Khải thẫn thờ như người mất hồn, không biết nên xử trí ra sao, đành phải trở về nhà.

Anh dùng điện thoại liên lạc với anh em trong phi đoàn hỏi thăm tin tức, mới biết chiều ngày hôm trước có một phi tuần gồm 4 chiếc A-37 ném bom xuống khuôn viên của căn cứ, do đó lệnh cắm trại đã được ban hành. Sau này Khải còn biết thêm người Phi Công hướng dẫn phi tuần đó là Trung Úy Nguyễn Thành Trung, viên Phi Công F-5 đã dội bom xuống dinh Độc Lập khoảng nửa tháng trước, với mục đích gây xáo trộn chính trị cho chính quyền miền Nam Việt Nam. Anh là con của một cán bộ Việt Cộng đã chết từ khi anh còn bé, được Việt Cộng đổi tên và nuôi ăn học cho đến tuổi động viên để gia nhập Không Quân Việt Nam Cộng Hoà, sau đó anh đã trở thành một Phi Công Tác Chiến.

Khi Tổng Thống Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, Khải bị kẹt lại Việt Nam và phải đi trình diện "học tập cải tạo."

Một hôm trong giờ làm lao động, Khải lợi dụng lúc sơ xuất của người cán bộ quản giáo để lẻn trốn. Anh băng rừng, lội suối, cố gắng đi xa trại tù. Sáng hôm sau anh bị kiệt sức nên đành liều đập cửa một nhà người Thượng để cầu cứu. Cô gái Thượng tuổi chừng 20 ra mở cửa, dìu anh vào nhà, cho anh uống nước và ăn vài củ khoai mì. Ăn xong Khải lấy lại sức rồi hướng mắt về cô gái Thượng nói:

- Tôi xin cám ơn cô.

Cô gái Thượng nhìn Khải tỏ vẻ thương hại, nói:

- Tại sao anh như vậy?

Khải ngạc nhiên khi nghe cô Thượng phát âm tiếng Việt khá rõ ràng. Trước khi trả lời câu hỏi của cô, anh khen:

- Cô nói tiếng Việt giỏi lắm.

Cô gái Thượng nói:

- Trước đây tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc với người Kinh và đã học được từ họ.

Khải tiếp:

- Tôi vừa trốn khỏi trại cải tạo Hàm Tân.

Cô gái Thượng nói:

- May cho anh, ba tôi mới cùng mẹ tôi ra rẫy. Ông là Tổ Trưởng nơi đây. Nếu gặp anh, nhất định ông sẽ báo cáo lên cấp trên.

Sau vài giây đắn đo, cô tiếp:

- Thôi được, anh nên theo tôi đến nơi này, đó là một chỗ kín đáo mà hồi nhỏ tôi hay chơi ẩn núp. Anh ở đó một thời gian, ít lắm là cả tuần trước khi rời nơi đây.

Khải lí nhí nói lời cám ơn rồi đi theo cô gái Thượng.

Chỗ ẩn là một cái hang nhỏ bên cạnh dòng suối, có nước chảy róc rách. Nếu bên trong phát tiếng động nhỏ, người ở bên ngoài cũng không nghe được. Hàng ngày cô Thượng lén lút tiếp tế cơm nước cho Khải, nhờ vậy anh mau chóng lấy lại sức và thân hình của anh cũng bớt tiều tụy. Tại đây Khải đã có những giờ phút nhàn hạ bên cạnh cảnh thiên nhiên hữu tình, đôi lúc anh tưởng mình đang lạc vào động Thiên Thai...

Gần hai tuần sau ngày trốn trại tù, Khải bịn rịn nói lời chia tay với cô gái Thượng để tiếp tục dự tính của mình. May mắn, anh đã về đến nhà của cha mẹ anh ở Sài gòn mà không gặp một trở ngại nào. Cha mẹ anh giấu mọi người về sự hiện diện của anh. Ông bà gấp rút móc nối với một nơi quen biết cho anh vượt biên.

Chuyến đi khởi hành lúc 2 giờ sáng tại bờ sông Sài gòn bằng thuyền nhỏ và được lên tàu đánh cá đậu sẵn ngoài cửa sông. Trên tàu có 11 đàn ông, 19 đàn bà và 4 em nhỏ. Tàu nhổ neo lúc 5 giờ sáng, chạy được nửa ngày thì bị một tàu Tuần Duyên của Việt Cộng rượt theo, họ ra lệnh tàu của Khải phải ngừng và tắt máy. Trên tàu Việt Cộng có tất cả 6 người, 4 người nhảy sang tàu Vượt Biên còn hai người ở lại, một người chạy máy và một một người cầm súng A.K. canh chừng cho đồng bọn. Những người lính V.C. sang tàu vượt biên hô lớn:

- Mọi người đứng dạy và dơ hai tay lên.

Tất cả đàn ông ở trên tàu Vượt Biên đưa mắt nhìn nhau, ngầm ra dấu đồng loạt xúm vào 4 người lính V.C. tước vũ khí của họ. Người đầu tiên giựt được một khẩu súng A.K., anh liền nẩy cò bắn chết hai người lính bên tàu kia. Sau một hồi xô sát giữa hai bên để tranh dành sự sống, kết qủa những người vượt biên đã thắng. Họ đẩy xác lính V.C. xuống biển, chuyển xăng dầu và lương thực từ tàu Việt Cộng sang tàu của họ. Nhờ vậy con tàu vượt biên có đủ lương thực và xăng dầu chạy đến được bờ biển của trại tỵ nạn Phi Luật Tân.

Khải sống trong trại tỵ nạn một thời gian ngắn khoảng vài tháng rồi được ban phỏng vấn Hoa Kỳ cho phép anh đến định cư ở trên đất nước của họ.

Sau hơn 10 năm làm việc chuyên cần, Khải đem về Việt Nam số tiền anh đã đành dụm. Anh biếu cha mẹ của anh một phần số tiền ấy, mong đền đáp phần nào công ơn sinh thành và dưỡng dục của ông bà. Anh lên lại buôn Thượng gần trại tù Cải Tạo Hàm Tân để tìm cô gái Thượng năm xưa. Lúc gặp nhau, cô Thượng liền chạy đến ôm chặt lấy Khải, ngả đầu vào vai anh, thổn thức:

- Sau khi anh rời đây, em liền lấy chồng và sau đó em sinh được một người con trai, nó giống anh như đúc.

Ngừng vài phút, cô tiếp:

- Em giấu nhẹm với chồng của em về chuyện riêng tư của chúng mình. Giờ này hai cha con đang ở ngoài rẫy.

Nghe xong Khải không biết phải xử trí ra sao, anh liền lấy số tiền còn lại đưa hết cho cô gái Thượng, đền đáp công lao của cô đã giúp anh thoát ngục và nuôi nấng người con, kết qủa của một mối tình ngắn ngủi, một cục máu rơi của anh mà anh chưa và sẽ mãi mãi không bao giờ gặp được.

Huy Sơn

"Gấu Đen 532" (Phù Cát)



Monday, February 17, 2020

Chiều Nhạc Thính Phòng Tứ Quí

Viện Việt Hoc

Chiều Nhạc Thính Phòng Tứ Quí

Bài viết của

Không Quân Võ Ý


Nhân rằm tháng giêng Canh Tý (02/08/2020), Viện Việt Học tổ chức chiều nhạc thính phòng với chủ đề Tứ Quí.

Cô Kim Ngân, Giám Đốc của Viện giới thiệu Tứ Quí của Viện gồm Keyboard: Phạm Ngọc Tú & Nguyễn Đài, Âm thanh kiêm guitar Nguyễn Thái, và một giọng nữ dẫn chương trình, 'một làn gió mới đưa người vào giấc ngủ dài bình yên': An Miên. Còn Tứ Quí khách mời gồm 4 ca sĩ thân hữu từng được khán giả của Viện và nhiều nơi yêu mến như Đồng Thảo, Mê Linh, Mạnh Quân và Thái Hoàng.


Từ trái sang phải: Keyboardist Nguyễn Đài, Guitarist Nguyễn Thái, Keyboardist Phạm Tú
Ảnh: NAG Lê Bửu Hùng


Dẫn chương-trình: An Miên
Ảnh: NAG Lê Bửu Hùng

Hai lần Tứ Quí được xem như Bát Tiên tham gia trong buổi nhạc thính phòng chiều nay.

Trên một trăm khách tham dự, hầu hết là những thân hữu lâu năm của Viện, trong đó có thể có một vài người như tôi – được xem như thân hữu “tân tòng”.

Chương trình gồm 22 tiết mục mà mỗi tiết mục là một bài ca thời xa xưa trước 1975 với biết bao gợi nhớ một Miền Nam rộn ràng nhưng hiền hòa, sâu lắng lãng mạn nhưng đầy tính nhân bản.

Tôi tham dự hơn nửa chương trình, thưởng thức trọn vẹn 4 giọng ca tràn trề nội lực và trong vút (hay trầm bổng) qua các nhạc khúc để đời như Về Đây Nghe Em, Mùa Xuân Trên Đỉnh Bình Yên, Anh Còn Nợ Em, Làng Tôi, Áo Anh Sứt Chỉ Đường Tà…


Từ trái sang phải: Mạnh Quân, Đồng Thảo, Mê Linh, Thái Hoàng
Ảnh: NAG Lê Bửu Hùng

Vì việc riêng, tôi đành rời Viện trong tiếc nuối. Tiết xuân về đêm của Little Saigon mát lạnh dịu dàng. Trên đường về, một số hình ảnh đặc thù và giọng ca tiềm năng cao vút còn tồn đọng trong hồn…

Khi Tứ Quí Đồng Thảo Mê Linh Mạnh Quân và Thái Hoàng trình diễn đồng ca khai mạc bài “Về Đây Nghe Em”, là một quá khứ hãi hùng hiện lên trong trí tưởng của tôi.

Vào một tối chủ nhật khoảng năm 1982, tại một phòng trong trại giam Hà Tây, một chiến hữu BĐQ say sưa trình diễn cho các bạn tù nghe những “nhạc vàng”, trong đó có ca khúc của nhạc sĩ Trần Quang Lộc nêu trên. Sáng ra, vị ca sĩ tù đó thay vì theo đội đi lao động bên ngoài trại, lại bị cai tù gọi lên “ban” để làm việc. Ở tù cộng sản mà viết “kiểm điểm” là một hình thức trả thù tinh vi, mang tính đe dọa và khủng bố tinh thần.

Cùng một dạng kỷ niệm xưa hiện về, nhưng lần nầy ân tình hơn, khi ca sĩ Đồng Thảo xuất hiện. Thế mà đã 17 năm rồi đó kể từ khi tác phẩm đầu tay của tôi “Lý Lịch Dọc Ngang Của Thảo” được Cơ Sở Thi Văn Cội Nguồn và đồng đội tại San Jose, giúp tổ chức ra mắt sách vào năm 2003 tại đây. Điều thú vị là ca sĩ Đồng Thảo đã đến hỗ trợ buổi RMS thêm sống động bằng những bài ca ngọt ngào từ dạo đó. Tối nay, khi cô xuất hiện, tôi theo dõi diễn xuất của cô qua các ca khúc Mùa Xuân Trên Đỉnh Bình Yên, Giọt Lệ Cho Ngàn Sau… Giọng cô sung mãn và điêu luyện. Thấy cô vẫn còn “nguyên vẹn hình hài” của 17 năm trước. Tôi chợt nhớ mài mại hai câu thơ của người xưa (quên tên):

Bèo nối hoa trôi em vẫn trẻ,
Cái già như sợ cái hồng nhan.


Ca sĩ Đồng Thảo
Ảnh: NAG Lê Bửu Hùng

Ân tình 17 năm trước, tôi không quên. Nay được duyên lành, tôi xin viết vài dòng để tỏ lòng trân trọng một tấm lòng “lân trợ” của tình nghĩa đồng hương trong những sinh hoạt mang tính văn hóa trên quê hương mới nghe ca sĩ Đồng Thảo!

Điều thú vị mà mọi khán thính giả đều cảm nhận và trân trọng là sự xuất hiện của một tài năng mới, cháu Mê Linh, đang là sinh viên năm thứ hai của bộ môn âm nhạc tại một Đại Học ở California. Nội cái tên Mê Linh đã nói lên lòng thiết tha với cội nguồn hào hùng của dân tộc. Khi cháu trình diễn bài Làng Tôi, cháu xin được kính tặng Bà Ngoại. Cháu cho biết, Bà Ngoại đã dạy Mẹ cháu bài hát này và Mẹ dạy lại cho cháu. Đây quả là một "truyền thống" tốt đẹp của người Việt xa quê.


Cháu Mê Linh
Ảnh: NAG Lê Bửu Hùng

Phát âm của cháu sành sõi và dễ thương, thể hiện quyết tâm học và nói tiếng Việt của một cháu sinh ra tại Mỹ. Giọng ca của cháu rõ ràng, trong ngần và cao vút như thể cháu đang mời gọi các cô chú bác cùng vấn vương về quê cũ: “Quê tôi là bao nguồn yêu thương/ Là bao nhớ nhung se buồn/ Là bao vấn vương tâm hồn người bốn phương”.

Cháu Mê Linh thân yêu, cháu không những là niềm hãnh diện của gia đình mà còn là niềm hãnh diện của cộng đồng nữa đó.

Cám ơn các bậc phụ mẫu, các tổ chức cộng đồng. Cám ơn Viện Việt Học, trong đó có cô dẫn chương trình An Miên tài hoa duyên dáng, cô Giám Đốc tận tình Kim Ngân và quý anh chị liên hệ, đã chủ trương “nâng niu tuổi trẻ”.


Hàng sau, từ trái sang phải: Các Ns Nguyễn Đài, Nguyễn Thái, Phạm Tú, các ca sĩ Thái Hoàng, Mạnh Quân, NAG Huỳnh Long. Hàng trước, từ trái sang phải: Ca sĩ Đồng Thảo, nhà văn Doãn Quốc Sỹ, ca sĩ Kim Tước, Hồng Tước, Kim Ngân, Thiên Hương (mẹ cháu Mê Linh), Mê Linh, Nguyễn Đình Hiếu, An Miên
Ảnh: NAG Lê Bửu Hùng

Thiết nghĩ, đầu tư cho tuổi trẻ Việt Nam tại hải ngoại là một chủ trương đáng được cổ võ.

Xin cám ơn những tấm lòng Việt Nam!

Westminster, 02/08/2020 KQ Võ Ý



Thursday, February 6, 2020

TIẾNG HÁT HẬU PHƯƠNG, Kỳ 293

Với Nguyễn Diễm Nga và Tammy Thủy Huỳnh

(Gia đình cựu quân nhân)

Hồn Việt TV


Thật ngẫu nhiên cả hai đứa chúng con đều có hai ông bố Không Quân “Đi không lo gì xác rơi!

Đã vậy, cả hai ông bố đều giữ nhiệm vụ “huấn luyện,” và cấp bậc cuối cùng của cả hai đều là “Thiếu Tá.” Bố Nguyễn Tiến Đức của con thì có hàm râu kẽm và bị các chú lính mới đặt cho biệt hiệu “Đức manh-xà-lam” là đủ biết các chú đã bị bố “cạo” cho thê thảm đến cỡ nào.

Chú Huỳnh Ngọc Ẩn, ba của em Thuỷ chắc hiền hơn, vì con thấy chú hay cười và chụp thật nhiều hình cho cô con gái út cưng post trên FaceBook.

Cả hai gia đình chúng con đều có bốn anh chị em và đều trải qua những tháng ngày cơ cực sau khi bố đi tù.

Điểm chung của hai đứa chúng con là được thừa hưởng từ hai ông bố Võ Bị - Không Quân sự liều mạng dấn thân:

Chúng tôi không tìm an lạc dễ dàng
Mà chỉ khát khao gió mưa cùng nguy hiểm

Vì vậy biết là để thực hiện tốt talkshow này khó lắm, nhưng chúng con vẫn cố gắng hết sức dù rằng chúng con nói cũng không giỏi mà hát cũng không hay. Hai đứa vẫn lặn lội vượt đường xa để... “Đi không lo gì xác rơi!

Kính mời quý chú bác Không Quân lắng nghe chút tâm tình của chị em hậu duệ chúng con và chúc phúc cho chúng con trên con đường “Theo Bước Chân Cha.”

Trân trọng,

Diễm