Tuesday, December 27, 2016

Chương Trình Nhạc Thính Phòng Chọn Lọc

Hoàng Khai Nhan

Thực Hiện & Dàn Dựng

Click on the video above to play all
Hope You Enjoy the Music Videos!
If you like what you hear/see, please forward to your friends
Thank you!



Giờ Ti-Ô-Ti

Võ Ý

Ông Sáu Cà-nông gốc quân nhân Cộng hòa nên ông rất réc-lô vấn đề giờ giấc. Ngay sau khi nhận được thiệp cưới cháu Trung Quân, con của ông bà Trung Liên, là ông ghi ngay các chi tiết ngày giờ và địa điểm lên tờ lịch. Sự cẩn thận nầy rất bổ ích cho tuổi già.

Đúng ngày hẹn, mới bốn giờ chiều mà ông đã chuẩn bị các cái đâu đó sẵn sàng. Ông không mất thì giờ chọn bộ đồ vét thích hợp cho mùa Thu. Tứ thời bát tiết ông chỉ có trần mỗi một bộ vía mang từ quê nhà qua. Chả bù với bà Sáu xum xuê xí xọn, lựa tới lựa lui, thử ra thử vào cả chục bộ mà vẫn chưa vừa ý bộ nào. Ông Sáu sốt ruột:

- Lè lẹ lên bà, người ta mời 6 giờ, bây giờ đã hơn 5 giờ rồi!

Bà Sáu nguýt dài một cái, rất chơn chất và hồn nhiên:

- Gì mà hối dzữ dzậy ông? Đi ăn cưới chứ có phải chạy giặc đâu mà lẹ với không lẹ?

Hình như cảm thấy chưa diễn đạt hết ý, bà Sáu bồi thêm:

- Xưa nay đám cưới đám tiệc nào cũng dzậy, thiệp mời ghi 6 giờ thì sớm nhất 8 giờ người ta mới khai mạc. Bộ ông không hiểu điều sơ đẳng nầy sao mà thúc với hốỉ?

Chiến sĩ Sáu Cà-nông rất bất bình với luận điệu hồn nhiên nầy, nhưng đành nín thở để được qua con sông dài... ấm ức:

- Thì tôi sợ đường xa, kẹt xe nữa đó bà!

Cuối cùng, ông bà Sáu rời nhà vào lúc 6:30 chiều. Hơn ba mươi phút bon bon trên xa lộ, ông bà đến nhà hàng lúc 7 giờ 5 phút. Khách khứa cũng chưa đông lắm. Ông bà dễ dàng tìm được chỗ ngồi cùng bàn với vợ chồng ông Hai Cà-cuống, bạn mới quen vài năm nay:

- Ông bà đến lâu chưa? Bà Sáu hỏi.

- Cũng vừa mới đến trước anh chị chừng mười phút. Và để tỏ mình là người thạo đời, bà Hai luận tiếp:

- Người mình thiệt là kỳ, không bao giờ đi dự tiệc đúng giờ. Tôi phải bỏ dở bộ phim chưởng đang hồi gay cấn, cái ông Hai nầy cứ hối thúc hoài, biết thế giờ nầy đi cũng còn kịp!

- Cái ông nhà tôi cũng dzậy - bà Sáu tiếp lời - chứ có khác gì, cứ dục hoài làm tôi xỏ đại đôi giày không vừa ý. Nói đến đây bà Sáu quay sang ông chồng:

- Hay là ông đưa tôi về thay đôi giày khác, trể chút xíu chả sao!

Ông Sáu Cà-nông dù nể vợ cách mấy ông cũng không thể chiều bà trong trường hợp nầy, vì ngay sau đó, lúc 8 giờ 10 phút, xướng ngôn viên đã trịnh trọng tuyên bố khai mạc tiệc cưới với các tiết mục hết sức rình rang.

Sau thủ tục khai mạc là nhập tiệc. Trên mỗi bàn có bản thực đơn gồm 12 món, toàn sơn hào hải vị. Suốt buổi tiệc, các ông các bà trao đổi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ông Hai Cà-cuống gốc Bắc 54, di cư vào Nam làm công chức. Ông có vẻ tâm đắc với Ông Sáu trong mọi chuyện lưu lạc xứ người, từ công ăn việc làm, sinh hoạt cộng đồng, đến cả vấn đề giờ giấc.

Ông xướng ngôn buổi lễ, là họ hàng Nhà Gái đến từ Cali. Ông mở đầu buổi tiệc bằng đôi vần ví von ngộ nghĩnh:

Không mập không lùn không phải Mễ
Không đi trễ không phải Việt Nam!

Ông giải thích ở Cali có khu vực toàn người Mễ ở, chuyên trồng đậu phụng (đậu lạc), chắc là do ăn nhiều đậu, nên người nào người nấy mập béo thù lù. Ông ví von như vậy, không hẳn đúng một trăm phần trăm, vì cũng có nhiều người Mễ gầy cao và thanh tú lắm chứ. Còn câu thứ hai thiệt hết chỗ chê, và cũng rất dễ ăn... đòn! Ông vơ đũa cả nắm như vậy, dù có cà rỡn một chút làm đụng chạm đến tự ái dân tộc, cũng coi như đúng phóc lề thói không mấy rạng rỡ của một thiểu số người mình.

Ông Sáu tỏ ra khoái tỉ khi nghe câu ví von. Ông cương quyết không chấp nhận việc không tôn trọng giờ giấc. Ông nghĩ rằng, nếu mọi sinh hoạt trong đời thường đều giống như sinh hoạt trong quân ngủ thì mọi việc sẽ trôi chảy, ăn khớp với nhau. Ông phán một câu xanh rờn:

- Tôn trọng giờ giấc cũng là... tự trọng!

Ông đưa ra nhiều chứng minh ví dụ toàn là những điều bó buộc trong cuộc sống nhà... binh. Nếu không tôn trọng điều lệnh hành quân thì các đơn vị quân binh chủng nhiều khi bắn bừa vào nhau. Lệnh ghi giờ G ngày N tại tọa độ XYZ có oanh kích tự do, nếu không tôn trọng giờ quy định, loạng quạng xông vào đó thì chỉ có nước... thác!

Ông Hai Cà-cuống rất tán dương lý luận của bạn, nhưng ông dè dặt hơn, chứ không cứng ngắc như ông Sáu:

- Người ta đi trễ chắc là có lý do sao đó...

- Lý do cái con khỉ, người ta gởi Thiệp Mời trước cả tháng để sắp xếp chuẩn bị, chỉ có hai việc là đi hay không đi, thế thôi. Nếu đồng ý đi thì còn lý do lôi thôi gì nữa chứ?

Thấy ông Hai chăm chú nghe, ông Sáu tưởng đề tài mình đưa ra hấp dẫn, ông khai hỏa tiếp:

- Ở trong nhà binh có cụm từ giờ ti-ô-ti (TOT), tiếng Mỹ viết là Time On Target, mình dịch ra là giờ trên mục tiêu. Ông Hai biết không, pháo binh và không quân hay dùng từ nầy. Khi nói giờ TOT là các khẩu pháo ở các vị trí khác nhau, kể cả hải pháo ngoài khơi, đều đồng loạt nả vào mục tiêu. Như vậy, vào giờ TOT đó, đạn bốn phương tứ phía bay vào mục tiêu, nếu không biết giờ giấc và tọa độ để tránh, mà thản nhiên lao vào thì tiêu...tùng ngay! Còn bên không quân, có nhiều loại phi cơ, mỗi loại có tốc độ khác nhau, căn cứ đồn trú khác nhau, cùng tham dự hành quân phối hợp, đến giờ TOT, tất cả đều phải có mặt trên vùng thì mọi điều động mới ăn khớp. Chẳng hạn, phi cơ quan sát hướng dẫn khu trục oanh kích mục tiêu, oanh kích xong thì trực thăng đổ quân vào, tiếp theo là phi cơ vận tải thả dù quân lương quân dụng xuống, vân vân... Nếu không tôn trọng giờ TOT thì... hỏng việc là cái chắc, vì xăng nhớt có hạn, chứ có phải tiệc cưới đâu mà chờ mút mùa lệ thủy những vị đến trễ ?!!

Ông Hai thầm nghĩ, ông Sáu méo mó nghề nghiệp. Theo ông, giửa cuộc sống quân sự và dân sự vẫn có cái cách biệt trong sinh hoạt. Ông bảo vệ lý lẻ của mình một cách ôn tồn. Ông đưa ra những lý do đi trể có tính cá nhân như bận chầu nhậu, bận chơi bài, bận đám khác, bận sửa nhà sửa xe hoặc xe hư, có khi loay hoay không biết đường đi, hoặc bị bịnh bất ngờ, hoặc giả ngại...tốn kém! Ông Hai xuống giọng não nuột:

- Ông thử nghĩ một tháng 4 đám thì còn gì là đời nhau! Hơn nữa, làm quần quật cả tuần, được ngày weekend còn lo giặt giũ chợ búa, viết thư thăm nhà và đủ các cái linh tinh lang tang nữa chứ?

- Bởi thế, biết sống là cả một nghệ thuật, ông Sáu Cà-nông triết lý.

Cả hai ông đều lão, nên ăn uống chừng mực, mới đến món thứ năm là đã... ứ rồi, bảy món kế tiếp đành thông qua thật phí phạm. Cảm thấy điểm ý nhị nầy, ông Hai gợi ý:

- Nữa có làm đám cưới cho tụi nhỏ, ta thử làm nhà hàng Mỹ, vừa lịch sự, vừa gọn nhẹ, chứ không phải ăn uống lu bù như ở nhà hàng ta hay nhà hàng Tàu. Ông bổ túc thêm:

- Vả lại tổ chức ở nhà hàng Mỹ, chắc người mình sẽ không đi quá trễ như ở nhà hàng ta. Người mình coi vậy mà sĩ diện lắm đó, nhất là sĩ diện với người ngoại quốc!

Về điểm nầy, ông Sáu không mấy tâm đắc. Ông nhớ có lần dự đám cưới ở nhà hàng Tây, bà con ta vẫn lai rai đến trễ như thường, chứ có sĩ diện gì đâu. Có điều, đồ ăn tây không khoái khẩu mấy, nhưng đỡ cái là ít dầu mỡ bột ngọt, điểm nầy có thể hợp với bộ tiêu hóa của tuổi già.

Trở về thực tai, ông Sáu buồn lòng một chuyện, ông tỉ tê với ông Hai:

- Tôi thấy có mấy cặp người Mỹ trong tiệc cưới nầy, chắc hẳn họ đến đúng giờ như thiệp mời, không hiểu họ nghĩ sao về tập quán của người mình khi họ phải đợi cả tiếng đồng hồ mới được nhập tiệc?

- Theo tôi - ông Hai Cà cuống góp ý - nếu hai họ muốn mời khách Mỹ dự tiệc cưới của ta thì trên thiệp mời nên ghi giờ khai tiệc lùi lại hai tiếng cho ăn chắc!

Góp ý của ông Hai bị phản đối tức khắc. Bà Hai đang tâm sự với bà Sáu về tiệc cưới của trưởng nữ ông bà trong mùa xuân tới, bà dự trù mời mấy người bạn Mỹ cùng làm ở sở, nghe góp ý của ông chồng bà ngỡ là ổng nói kháy mình, nên xỉa xói:

- Ai làm kỳ vậy? Bộ ông tính in hai loại thiệp mời hả? Bà Sáu thấy tình thế hơi căng nên đánh trống lãng:

- Hãng chị có vẻ dễ thở phải hôn?

- Dễ hay khó là tùy... mình, mới đuổi hai mạng đó!

- Bộ đánh nhau hả?

- Không phải, đi trễ! Ông Sáu nghe vậy, bồi ngay:

- Sở nào chả dzậy? Đi làm công chứ có phải đi dự tiệc đâu mà tùy với tiện?

Gần đến giời cắt bánh, bà Sáu buồn ngủ nên đòi về. Lâu ngày được gặp đồng hương, ông Sáu nạp 3 lon bia liền tù tì, nên thấy phấn chấn yêu đời. Ông còn ham vui, chưa muốn về. Bà Sáu xuống nước:

- Mai còn đi làm sớm ông à!

- Mình còn cày cả đời, lo gì bà! Lâu lâu mới có một ngày vui, ráng ở lại chơi với ông bà Trung Liên chút nữa, mai đi trễ một bữa chả sao!

- Đâu được! Đi trễ là... lôi thôi với supervisor lắm!

Bà xuống nước và nhìn ông tình tứ:

- Thôi được, cắt bánh xong là mình về nghe ông...

Bị tửu nhập tâm nên ông Sáu Cà-nông ngôn xuất đến 35 phút trên đường về. Bà Sáu dành tay lái. Bà chăm chú lái nên không nghe rõ ông Sáu càm ràm cái gì. Bà rất đỗi ngạc nhiên, gần 10 năm qua, đây là lần thứ hai ông Sáu đã đời lệ thủy, nên ông nói lung tung, nói thả cửa những điều ấm ức trong bụng bao lâu nay. Ông nói như trong mơ. Ông nói cho chính ông nghe...

- Nghĩ cho cùng, ai cũng vì mình nhiều hơn vì người, đó là lẽ thường tình. Trong vấn đề giờ giấc, nếu việc gì liên quan đến mình thì mình quan tâm và tôn trọng, mà tôn trọng tuyệt đối. Nếu không tôn trọng tuyệt đối thì lôi thôi ngay, có thể dẫn tới mất niềm tin, mất thiện cảm, mất job, đôi khi mất cả người yêu mới chết người trai khói lửa. Những sự việc liên quan đến mình như:

- Làm sở Mỹ

- Hẹn interview job mới ngon lành hơn

- Giờ lên phi cơ, tàu lửa

- Hẹn với người yêu...

Khi mình tổ chức tiệc cho gia đình mình, thì mình mong khách đến đông đủ và đến đúng giờ. Thế mới kỳ! Người sống chỉ biết có mình mà không quan tâm đến người khác, Tàu nó gọi là người ích kỷ!

Người ích kỷ thường ít... bạn! Mà sống không có bạn thà chết sướng hơn. Người xưa dạy rằng, sống là sống với. Sống với cha mẹ mình, với bà con quyến thuộc mình. Sống với bạn bè, sống với nhân quần xã hội. Cuộc sống có tương quan, có qua có lại mới toại lòng nhau chứ!

Người có chuyện, ta đến. Khi ta có chuyện, người đến. Điều nầy không ghi thành luật, không bắt buộc, nhưng cái lệ như vậy, cái lịch sự như vậy, cái biết điều đòi hỏi mình phải như vậy! Sơ đẳng quá mà không biết sao?

Ông Sáu Cà-nông nổ tập trung một hơi, xong là thôi, im bặt. Chỉ còn nghe tiếng máy nổ rè rè. Cũng có thể là hơi thở của ông.

Bà Sáu cho rằng ông xỉn, nên không để ý điều ông nói (ai thèm chấp nhứt lời kẻ say?), nhưng khi nghe câu cuối sơ đẳng quá mà không biết sao thì bà giật mình, thầm nghĩ:

- Ủa, hay là ông nầy nói móc mình đây? Dám lắm đó! Dám giả vờ say. Dám giả dạng học sinh. Dám vờ vịt lắm đó!...

Xe vào garage.

Ông Sáu đáp chuyến tàu lửa xuyên suốt từ Saint Louis về tận Sàigòn. Tàu đêm năm cũ nên ống khói bị rè. Bà Sáu gọi ông day ông mấy lần, ông giật mình ú ớ:

- Bộ tới giờ khai mạc rồi hả bà?

- Khai mạc cái con khỉ! Sắp tới giờ T.O.T. mà cà-nông của ông thì hết đạn, pháo thủ thì ngủ ngoài quan ải, hỏng hết cả kế hoạch hành quân đêm của người ta! Chỉ được cái nói dóc!!!

Võ Ý

St Louis, Thanksgiving 97



Sunday, December 25, 2016

Phi Đoàn 532 Gấu Đen

Huy Sơn

Song song với nhu cầu chiến trường và sự hiện đại hoá của quân đội VNCH, phi đoàn 532 (A-37), danh hiệu Gấu-Đen, được thành lập vào đầu năm 1972. Phi đoàn trực thuộc vào không đoàn 82 chiến thuật, thuộc sư đoàn VI Không Quân đồn trú tại căn cứ Không Quân Phù Cát.

Từ trái qua phải là trung uý Nguyễn Đình Thụ, trung uý Phan Quang Chính, trung uý Nguyễn Văn Vân và trung uý Huỳnh Văn Ẩn.



Chim đầu đàn của phi đoàn là trung tá Lê Trai, anh được bộ tư lệnh thuyên chuyển từ phi đoàn 528 ở Đà Nẵng, phi đoàn phó là trung tá Lê Tuấn Đạt sau này là phi đoàn trưởng, anh là cựu phi công phi đoàn 524 tại Nha Trang vừa hồi hương ở chức vụ Sĩ Quan Liên Lạc tại trường bay A-37, England AFB., sĩ quân hành quân là thiếu tá Nguyễn Thiện Ân sau này là phi đoàn phó, anh là cựu phi công phi đoàn 520 (Cần Thơ) vừa hồi hương ở chức vụ Sĩ Quan Liên Lạc tại trường bay T-37, Sheppard AFB., và thiếu tá phi đoàn Phó Nguyễn Kim Năm, anh được bổ nhiệm từ phi đoàn 516 (Đà Nẵng). Còn lại các anh em khác đã được bộ tư lệnh thuyên chuyển về từ các phi đoàn 520 & 526 (Cần Thơ), 524 (Nha Trang) và phi đoàn 516 & 528 (Đà Nẵng).

Hầu hết anh em chúng tôi khi mới đặt chân đến căn cứ Phù Cát đều được đại tá Nguyễn Hồng Tuyền, căn cứ trưởng thân chinh ra đón, anh tiếp đãi và giúp đỡ chúng tôi rất chân tình của một người đàn anh khu trục.

Mặc dầu là một phi đoàn tân lập, sinh sau đẻ muộn nhưng nhờ vào các bậc đàn anh đầy kinh nghiệm bay bổng đã lèo lái và hướng dẫn đàn em mau chóng trở thành những phi công tác chiến, yểm trợ hữu hiệu cho quân bạn trên một vùng rộng lớn phía Nam ra tới Đức Lập, phia Tây ra tới vùng Tam Biên (Lào-Việt-Cam) và phía Bắc ra tới Thượng Đức. Ngoài những phi vụ yểm trợ hàng ngày cho quân đoàn, phi đoàn còn có bổn phận bảo vệ và phá tan những đợt Việt Cộng tấn công để chiếm căn cứ.

Có lần sư đoàn Ba Sao Vàng xua quân chiếm được ngọn đồi cách phi trường chỉ có 3 cây số về hướng Tây, Đại Tá căn cứ Trưởng đã thân chinh chỉ huy và ra lệnh cho anh em Gấu Đen dội bom trên đầu địch, kết quả cả một đại đội Việt Cộng bị tan xác và bên ta đã thâu lượm đựơc rất nhiều vũ khí.

Là người phi công khu trục ai cũng có ba nỗi niềm, nỗi vui mừng, nỗi lo âu và nỗi buồn. Nỗi mừng được bay bổng, nhào lộn trong bầu trời xanh và được quân bạn khen cho những lần yểm trợ hữu hiệu. Nỗi lo âu mỗi khi có người bạn phải nhẩy dù. Nỗi buồn khi hay tin có một cánh chim bay đi rồi chẳng hề trở lại.

Vào một buổi sáng phi tuần chúng tôi được điều động đánh ở quận Đập Đá cách chỗ chúng tôi đồn trú khoảng vài dặm chim bay. Máy bay của tôi được trang bị bốn bó rocket (18 trái mỗi bó), trung uý Huệ bay chiếc số hai trang bị bốn trái bom nổ 500 cân Anh. Đập Đá là địa điểm rất quen thuộc với chúng tôi vì mỗi lần có dịp đi Qui Nhơn bẳng đường bộ là đều phải đi ngang qua đây. Sau khi nhận diện mục tiêu tôi chỉ thị chiếc số hai thả bom vào ngôi biệt thự lớn nằm lẻ loi một mình ở giữ cánh đồng về phía Đông của Quốc Lộ 1 chạy từ Bắc xuống Nam.

Chúng tôi được phi công Quan Sát cho biết đây là bộ chi huy của địch, chúng đang tụ tập đông đảo ở trong đó. Còn tôi thì bắn rocket ngay vào trung tâm quận lỵ, vì nơi đây đã tràn ngập quân Cộng Sản. Từng trái bom một đã rơi đúng ngay trên nóc cao ốc nơi mục tiêu và mỗi bó rocket đã nổ, giúp quân ta chiến thắng, xua đuổi được quân địch ra khỏi quận Đập Đá ngay buổi chiều hôm đó. Khi trở về lại căn cứ chúng tôi được chứng kiến trận đánh được chiếu lại trên màn ảnh truyền hình cuả thị xã Qui Nhơn.

Một phi vụ khác được H.Q.C.Q. điều động đánh xe tăng ở tọa độ về hứơng Tây cách phi trừơng Phù Cát khoảng 20 dặm, máy bay của tôi và trung uý Sanh (Gấu Đen) được trang bị mỗi chiếc bốn bó rocket chống xe tăng. Khi bay đến địa điểm và nhận diện được những con cua sắt đang bò lổm ngổm tìm đường chạy trốn, tôi chỉ thị cho trung uý Sanh là sẽ đánh low angle, từng pass một cho chính xác. Đang hào hứng khi thấy những chiếc xe tăng bị trúng rocket cháy bừng bừng ở dưới đất thì bất chợt tôi không còn nghe động tĩnh cuả chiếc số hai.

Tôi liền hỏi bên phi công Quan Sát có thấy gì không và anh trả lời là chỉ thấy một đám cháy khoảng hai dặm về phía Nam của target, tôi hỏi tiếp anh có thấy dù mở không, anh trả lời không. Liền sau đó tôi thấy sáu điểm sáng của súng Flair bắn lên. Tôi bật ngay qua tần số khẩn cấp, báo cáo tọa độ chiếc số hai bị bắn rơi và xin cấp cứu. Tôi được H.Q.C.Q. cho biết là sẵn có hai chiếc trực thăng đang có mặt trên không cách đó khoảng 30 dặm và sẽ đến cứu liền. Tôi kéo ga cho máy bay bay chậm lại để tiết kiệm săng hầu có thể chờ trực thăng tới để chỉ chỗ, kết quả là trung uý Sanh đã được phi hành đoàn trực thăng cứu và chở về phi trường trong một thời gian ngắn kỷ lục.

Vào một buổi trưa tôi đang ngủ trong phòng trực bay, bỗng anh sĩ quân trực lay tôi dậy, nói rằng thiếu uý Yến, bạn cùng phòng với tôi, đã bị bắn rơi tại ngọn đồi Chu Pao, anh đã không kịp nhảy dù, thân xác đã tan ra muôn mảnh, anh đã hy sinh cho Tổ Quốc khi tuổi mới khoảng hai mươi ba, cái tuổi có tràn đầy sự sống và nhiều ước mơ.

Tôi nhớ lại câu chuyện buồn về thiếu uý Phạm Vàng của phi đoàn chúng tôi. Anh là con một và vì cha mẹ anh hiếm muộn nên đã đặt tên cho anh là "Vàng". Vào một buổi sáng, trời ở phi trường Phù Cát hơi ẩm ướt, chỉ có ít đám mây lác đác phủ quanh những ngọn đồi xa xa trông rất nên thơ. Tôi đang đứng trước phi đoàn hít thở cái không khí trong lành để sửa soạn cho một ngày trực bay hành quân, tôi thấy thiếu uý Vàng vội vã đẩy và dựng chiếc xe Honda 90 cũ (chiếc xe Honda của một hoa tiêu Hoa Kỳ để lại khi anh hồi hương) đã bị tắt máy ở dọc đường. Anh vội vã vào phòng dù để bay phi vụ đầu tiên trong ngày. Vào khoảng 45 phút trôi qua, bỗng tôi nghe một tiếng nổ vọng lại từ xa. Linh tính báo cho tôi có một điều gì chẳng lành, tôi liền gọi điện thoại đến H.Q.C.Q. và được biết chiếc số hai của phi tuần Gấu Đen đẵ bị nạn, đâm xuống ruộng trong lúc đang bay trong mây khi trở về đáp. Chắc anh bị vào tình trạng không nhận được phương hướng (vertigo) khi trên phi trường đày kín bởi những đám mây đen kịt bỗng chốc từ ngoài biển kéo về.

Suốt thời gian 3 năm, phi đoàn 532 chung sức cùng các phi đoàn bạn bảo vệ vùng trời của Sư Đoàn VI Không Quân, anh em chúng tôi chỉ mất hai phi công kể trên và một phi công phải nhảy dù. Đây cũng là một sự an ủi lớn, nhờ phi đoàn có những vị chỉ huy mát tay.

Thấm thoát đã hơn bốn mươi mốt năm trôi qua ngày mà chúng tôi phải bắt buộc cởi bỏ chiếc áo nhà binh giã từ quân đội nhưng lòng chúng tôi vẫn luôn nhớ đến cái thủa trai tráng, sống và cùng chiến đấu bên nhau với một ước mơ đất nước sớm thanh bình để chúng tôi những người phi công yêu mây trời được tung tăng nhào lộn trên vùng trời xanh thẳm.

Huy Sơn





Sunday, December 18, 2016

MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR!

MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR!




Thân kính chúc quý Niên trưởng, quý Chiến hữu Đệ Huynh & Gia đình trong toàn Quân chủng và Sư Đoàn 6 Không Quân:

MỘT GIÁNG SINH NHIỀU ƠN PHƯỚC
MỘT NĂM MỚI VẠN SỰ NHƯ ƯỚC NGUYỆN.

Đặc biệt, chúng tôi cầu chúc quý vị sức khỏe thật sung mãn, tinh thần thật phấn chấn để chuẩn bị bay về Nam Cali tham dự

HỘI NGỘ SĐ6KQ - 07/07/2017 - Sau 42 năm lìa đàn
Gặp nhau đế nhớ lại Khung Trời Cũ, thấy lại Núi Sông Xưa...

Chân Thành Kính Chúc

BTC HỘI NGỘ SĐ6KQ

Friday, December 2, 2016

Mùa Thu Đoàn Chuẩn

Phạm Anh Dũng, MD

Music videos: Hoàng Khai Nhan & YouTube

Viết cuối mùa Thu 2001, khi được tin Đoàn Chuẩn qua đời


NS Đoàn Chuẩn cùng vợ và con gái

Em yêu dấu!
Chưa gặp em, từ lâu anh vẫn nghĩ nhiều về một mùa Thu chưa đến bao giờ. Anh vẫn mơ về một mùa Thu thật quyến rũ, mùa Thu có bầu trời ngả màu sắc xanh lơ với những đóa hoa hồng xinh xinh. Anh tưởng tượng được hình ảnh của một chốn Thiên Thai huyền ảo, đã mong ngày nào đó mùa Thu anh chờ đợi sẽ đến với một tà áo xanh tha thướt. Mùa Thu sẽ tìm đến như trong mơ hồ. Và, anh đã chợt thấy em về trong giấc mơ mùa Thu với sương mù, với gió heo may lành lạnh làm rụng lá vàng xao xác. Anh nhìn lên cao và thấy hình ảnh choáng váng của những hàng mây trắng chập chùng: "Anh mong chờ mùa Thu, trời đất kia ngả màu xanh lơ, đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa, bên những bông hồng đẹp xinh..." (Thu Quyến Rũ)


Thu Quyến Rũ
Tiếng hát: Thu Hà
Dàn dựng: Hoàng Khai Nhan

Em yêu dấu! Ngay khi chưa gặp gỡ, anh đã biết anh gặp và yêu em đã từ lâu. Tại sao chưa thấy nhau bao giờ mà có cảm giác đã gặp và yêu từ trước? Làm sao có thể giải thích được em nhỉ! Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, anh muốn hỏi Chúa, hỏi Phật lý do nhưng không biết làm cách nào để hỏi. Và dù cho nếu mà hỏi được, chắc câu trả lời cũng sẽ gần như chỉ là một câu hỏi ngược lại: Làm gì có sự giải thích trong tình yêu? Thật ra cũng chẳng cần giải thích. Với lý luận giản dị của anh, em là cánh hoa duyên kiếp đã đến với anh từ một tiền kiếp xa xưa: "...Đêm hôm nay chợt nhớ tới nơi xa... Lúc anh về nhặt mấy cánh hoa, kèm vào thư, lá thư xanh mầu Yêu cánh hoa duyên kiếp này, tìm em trong ý Thu..." (Cánh Hoa Duyên Kiếp)


Cánh Hoa Duyên Kiếp
(Nhạc Hay Việt Nam)

Em yêu dấu! Rồi chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau. Anh cứ nghĩ mãi về lần đầu tiên chúng mình gặp gỡ buổi chiều Thu hôm ấy. Không hiểu sao, ngay từ lúc gặp em lần đầu, anh đã yêu hình dáng ngập ngừng của người em gái với đôi quầng mắt đậm màu. Em từ đâu đến? Tại sao gặp nhau lần đầu mà chúng ta đã có những duyên tình cũ? Tình yêu nồng nàn nghệ sĩ đẹp như giấc mộng chiều Thu chan hòa nắng ấm chắc đã được xếp đặt từ kiếp trước. Nhưng, hình như ngay từ những ngày đầu gặp gỡ, anh đã cảm được phút cuối khi chúng ta phải xa nhau: "Đây khách ly hương mấy thu vàng ấm. Nơi quán cô đơn mơ qua trùng sóng. Mơ tới bên em, em tô quầng mắt. Em tôi ngập ngừng trong tấm áo nhung... Mối tình nghệ sĩ như giấc mơ. Chóng tàn vì vướng muôn ý thơ..." (Tình Nghệ Sĩ)


Tình Nghệ Sĩ
Tiếng hát: Hồng Nhung

Em yêu dấu! Anh chỉ biết là định mệnh đã xếp đặt cho chúng mình gặp nhau, và cũng định mệnh đã ngang trái xếp đặt phút chia ly cho cuộc tình ngắn ngủi của đôi mình. Chúng ta đã gặp nhau vào lúc mùa Thu, một mùa Thu bàng bạc gió cuốn lá rơi ngập hồn người. Ta đã thương nhau thật sự, sưởi ấm cho nhau khi mùa Đông đến. Mùa Xuân, chúng ta nồng nàn yêu nhau với đúng ngôn ngữ yêu của tình yêu. Thế rồi, cuộc tình chợt xa vắng, lặng lẽ khi mùa Xuân qua đi: "... Mộng nữa cũng là không. Ta quen nhau mùa Thu. Ta thương nhau mùa Đông. Ta yêu nhau mùa Xuân. Để rồi tàn theo mùa Xuân. Người về lặng lẽ sao đành..." (Tà Áo Xanh/Dang Dở)


Tà Áo Xanh (Dang Dở)
Tiếng hát: Quang Tuấn
Dàn dựng: Hoàng Khai Nhan

Em yêu dấu! Rồi em đã ra đi! Rồi em đã ra đi trong một chiều Thu gió lộng làm cây đổ lá, khi con chim nhỏ bé buồn rầu không còn cất tiếng hót nữa. Rồi em đã ra đi khi những giọt mưa Thu rơi như giọt nước mắt khóc cho cuộc tình muộn màng. Những giọt lệ sầu thu héo hắt nhỏ xuống một dòng sông lạnh vắng, lặng lẽ cuốn trôi theo những chiếc lá vàng tàn tạ. Anh biết em đi sẽ không bao giờ trở lại. Mùa Thu của chúng ta sẽ mãi mãi là mùa của Mưa Ngâu: "...Thôi thế từ đây anh cố đành quên rằng có người, cầm bằng như không biết mà thôi. Lá thư còn lại đôi ba cánh, đành lòng cho nước cuốn hoa trôi..." (Lá Đổ Muôn Chiều)


Lá Đổ Muôn Chiều
Tiếng hát: Tuấn Ngọc

Em yêu dấu! Lá thư đầy hương vị tình yêu anh vẫn còn giữ mãi đến gần đây. Dù với dòng thời gian, màu thư có héo úa như màu chiếc lá vàng mùa Thu rơi trước ngõ. Lá thư phai mực đó vẫn là chứng tích của cuộc tình chúng ta. Cho đến một ngày nào đó, rồi một chiều Thu nào đó, anh trở về chốn cũ và nhớ lại hình dáng năm xưa. Nơi hò hẹn cũ vẫn không có gì thay đổi. Nước vẫn chảy qua cầu, nhưng không còn bóng người xõa tóc. Mối tình nghệ sĩ có phai, lá thư anh đã đốt nhưng anh biết linh hồn của lá thư sẽ còn sống mãi, suốt đời, trong đáy quả tim hiu hắt của anh: "...Anh quay về đây đốt tờ thư, quên đi niềm ân ái ngàn xưa. Ái ân theo tháng năm tàn. Ái ân theo tháng năm vàng. Tình người nghệ sĩ phai rồi..." (Lá Thư)


Lá Thư
Tiếng hát: Lê Dung
Dàn dựng: Hoàng Khai Nhan

Em yêu dấu! Chúng ta đã biết nhau, gặp nhau, yêu nhau, và rồi xa nhau. Tất cả đều là số mệnh cả! Ngậm ngùi, nhưng anh không trách em và anh biết em cũng không trách gì anh. Những người thật sự yêu nhau không bao giờ trách nhau. Anh biết em đi sẽ không bao giờ trở lại: "...Ai xui ta gặp nhau để tình gây oan trái, để tình anh bẽ bàng và tình em lỡ làng. Để mùa Thu lá vàng khóc tình ta..." (Vàng Phai Mấy Lá/Vĩnh Biệt)


Vàng Phai Mấy Lá (Vĩnh Biệt)
Tiếng hát: Lê Dung

Phạm Anh Dũng

Tháng 10, năm 2001
Santa Maria, California, USA

CHÚ THÍCH: Thu Quyến Rũ, Cánh Hoa Duyên Kiếp, Tình Nghệ Sĩ, Tà Áo Xanh tức Dang Dở, Lá Đổ Muôn Chiều, Lá Thư, và Vàng Phai Mấy Lá tức Vĩnh Biệt là bẩy trong những nhạc phẩm bất diệt về mùa thu của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn (1924-2001). Đa số những tuyệt tác này có Từ Linh (1928-1987) phụ việc đặt lời.