Monday, June 26, 2017

Gửi Các Bạn Khóa 7/68 KQ

Nguyễn Mạnh Trinh


Bọn ta ba trăm thằng tuổi trẻ
Chọn không gian tổ quốc mênh mông
Mắt sáng môi tươi như tranh vẽ
Vào lửa binh không chút nao lòng

Chia sẻ với nhau  thời  bão gió
Ðời muôn nhánh rẽ ngược xuôi nguồn
Cánh chim phiêu bạt ngàn cổ độ
Tử sinh ai luận chuyện mất còn?

Ngồi uống cùng nhau các hảo hán
Tưởng ngày xưa rượu tiễn lên đường
Sách vở giảng đường thành dĩ vãng
Những chàng trai dệt mộng muôn phương

Bọn ta ba trăm thằng lính sữa
Ngất ngưởng ca  bài hát sa trường
Nghe tâm thức rộn ràng vó ngựa
Tráng sĩ hề đâu ngại gió sương

Chuyện đời xưa ăn thề cắt máu
Những anh hùng kết nghĩa đệ huynh
Lịch sử đã ngàn năm in dấu
Cánh đại bàng vút buổi đăng trình

Chuyện ngày nay ba trăm bè bạn
Vang câu thề chốn vũ đình trường
Tay cầm súng đi vào lửa đạn
Chiến mã nào đã sẵn yên cương?

Bọn ta ba trăm thằng lính trận
Chọn không gian tổ quốc hào hùng
Ðất nước thế thời cơn địa chấn
Tuổi thanh xuân nào chịu quay lưng

Tưởng những lúc sao trời dẫn lối
Ðường thênh thang mây gió tầng cao
Tưởng thái dương một vầng chói lọi
Gươm thiêng nào thiên cổ vừa trao?

Hãy nâng ly này các hảo hán
Uống cho say mai sớm lên đường
Chợt có lúc thấy mình lãng mạn
Em quẩn quanh bàng bạc mùi hương…

Nguyễn Mạnh Trinh

Wednesday, June 14, 2017

Tìm Cha

Lời người viết: Đây là chuyện hư cấu nhưng dựa trên một chuyện kể có thật, chỉ thay đổi tên. Dù vậy, nếu có sự trùng hợp, xin được thông cảm và ước mong sao, đứa con đang tìm cha trong câu chuyện sớm toại nguyện.  
 
            MÙA THU 2006, cô Thương Thương bên Canada, gởi email cho ông Phi Tiêu, bạn thời trung học của cô, hiện định cư tại thành phố Saint Louis, bang Missouri miền trung tây nước Mỹ. Nội dung bức điện thư như sau: “Nhờ anh tìm giúp pilot Đào Đức Nguyên, khoảng năm 1973 làm việc trong phi trường Đà Nẳng. Sau tháng 3/1974, thì không biết ở đâu. Ông Đức Nguyên có người con trai tên là Đức Bảo, hiện là chủ nhân một tiệm uốn tóc tại Đà Nẵng. Cháu Đức Bảo mong muốn tìm được người cha ruột của mình, vậy nhờ anh giúp cháu nha!”.
 
            Cô Thương Thương là người Đà Nẵng. Mẹ và các em của cô vẫn sinh sống tại thành phố nầy. Một dịp về quê thăm gia đình, cô Thương Thương tình cờ quen biết cháu Đức Bảo. Qua tâm tình, cô hiểu được ước nguyện thiết tha của cháu và cô hứa là khi về Canada cô sẽ nhờ mấy người bạn học phục vụ trong không quân trước kia giúp tìm hiểu chuyện nầy. Và đó là lý do ông Phi Tiêu nhận được cái điện thư nêu trên. Ông liền đăng tin “Tìm Người Thân” trên các trang nhà không quân hải ngoại. Một tuần sau, ông nhận được một vài thông tin về không quân Đào Đức Nguyên.
 
            Truyền thông thời điện tử ghê thật! Ông Phi Tiêu mừng thầm trong bụng và dự tính gọi điện ngay cho ông Đức Nguyên để dò hỏi và nếu thấy thuận tiện thì nói rõ lý do cuộc gọi bất ngờ nầy. Qua điện đàm, ông Đức Nguyên xác nhận ông là sĩ quan không quân, nhưng ông cũng xác nhận là không hề có con trong thời gian phục vụ ở Đà Nẵng trước 1975.
 
            Buồn năm phút và thấy ái ngại cho đứa con thiếu tình phụ tử bao năm qua!
 
            Ông Phi Tiêu thông báo kết quả không vui về cuộc “tìm người thân” cho cô Thương Thương và ông cũng đề nghị với cô là nên báo việc thăm dò đang xúc tiến một khi cháu Đức Bảo hỏi đến, kẻo không cháu sẽ thất vọng mà tội nghiệp...
 
            MÙA XUÂN NĂM 2007, ông Phi Tiêu về quê thăm mẹ, cụ bà Tâm Thí đang đi vào đại thọ thứ 97. Ông mang về một một ước nguyện (và đã toại nguyện) là thực hiện một Lễ cầu an và phóng sinh để hồi hướng công đức cho mẹ tại một ngôi chùa thuộc vùng Gò Vấp. Xong xuôi đâu đó, ông bay ra Đà Nẵng để thắp nhang cho phụ thân và tiên tổ tại nghĩa trang của họ tộc thuộc Quảng Nam, Đà Nẵng. Tại đây, ông bất ngờ gặp mấy chị em cô Thương Thương. Hóa ra họ từ Canada về quê để thọ tang cho mẹ. Ơn cha nghĩa mẹ bao giờ cũng canh cánh bên lòng những người con trôi dạt khắp góc biển chân trời. Ông Phi Tiêu xin phép mấy chị em cô Thương Thương để thắp một nén hương tưởng niệm một người mẹ vừa vĩnh biệt những người con yêu dấu của mình.
 
            Dịp nầy, cô Thương Thương nhắc lại điện thư năm xưa. Cô muốn chính tai cô nghe ông bạn già kể lại cuộc điện đàm giữa hai ông không quân để tìm ra một kết luận về sự hiện hữu của một đứa con khổ hận về lý lịch “cha vô danh” của mình. Sau cùng, cậu Hiền Hòa, em trai út của cô Thương Thương (cậu cũng biết chuyện tìm cha của cháu Đức Bảo), chở ông Phi Tiêu đến gặp bà Trúc Ly, chủ nhân tiệm cà phê Trúc Giang, cũng là mẹ của cháu Đức Bảo để ông trình bày câu chuyện mà hai mẹ con bà đang trông chờ...
 
            “Tôi quen ông Đào Đức Nguyên vào năm 1973 (bà Trúc Ly kể) qua trung gian một người bạn. Chúng tôi mất liên lạc vào cuối năm 1974 cho đến biến cố tháng 4 năm 1975. Nghe nói ông ấy thoát ra được nước ngoài. Cháu Đức Bảo ra đời năm 1974, càng lớn cháu càng giống bố như đúc. Những năm sau nầy, cháu đâm ra buồn chán đến độ bỏ cả công ăn việc làm. Cháu cứ dò hỏi tông tích về người cha của mình, tôi (bà Trúc Ly) làm sao biết hơn những điều đã biết nên hễ gặp Việt kiều nào tôi cũng nhờ họ tìm giúp tông tích của bố cháu hiện nay đang ở đâu, còn sống hay đã chết...”
 
            Cháu Đức Bảo trông cao ráo đẹp trai và hiền lành. Cháu nói giọng Huế nhỏ nhẹ và lễ độ. Cháu nhìn ông cựu không quân Phi Tiêu như thể để tưởng tượng ra hình bóng người đã tạo ra vóc dáng của cháu. Cháu nêu những câu hỏi mà ông không thể trả lời đúng sự thật.
-        Bác có liên lạc được với bố cháu không?
-        Chưa được cháu à, bác vẫn tiếp tục dò hỏi đây!
-        Tại sao bố cháu không dám nhận con hả bác?
-        Có thể bác chưa liên lạc đúng người đó cháu, bác đang tiếp tục dò hỏi mà...
 
          Suy nghĩ của cháu thật đơn giản, con tìm cha, cha nhận con là điều tự nhiên, cớ sao lại khó khăn quá vậy? Ông Phi Tiêu không thể giải thích cho cháu biết những tế nhị về tình cảm, hoặc những ràng buộc trong cuộc sống ở nước ngoài một khi có một tên lạ xuất hiện trong mái ấm gia đình, sẽ gây không biết bao nhiêu là xáo trộn trong gia đình đó.
 
            Trước tấm lòng tha thiết của hai mẹ con, ông Phi Tiêu hứa là (lại hứa) khi về Mỹ, ông sẽ cố gắng một lần nữa để giúp tìm tông tích người cha của một đứa con đang khao khát tình phụ tử....
 
Bà Trúc Ly gởi cho ông một mãnh giấy ghi lại mấy nét chính về “lý lịch trích ngang” của người bạn trai trước kia và cuộc tình vội vàng trong khói lửa chiến chinh. Cháu Đức Bảo thì gởi cho ông một tấm hình tô màu cở lớn của cháu, để may ra thì trao cho... cha của mình...
 
            Hai di vật nầy đã vô tình buộc ông Phi Tiêu vào một trách nhiệm vô hình.
 
 
            VÀI NGÀY SAU KHI trở về Mỹ, ông Phi Tiêu lại nhờ mấy ông bạn thân sưu tầm tông tích của không quân Đào Đức Nguyên lần nữa. Thời may, ông lại được cung cấp ngay số điện thoại của đương sự. Dù vẫn tin là mình đang làm một việc hợp đạo lý, ông Phi Tiêu vẫn ái ngại làm sao trước khi nhắc máy điện thoại lên, không khéo thì...hậu quả khó lường!
 
            Lại một lần nữa, sự tự nguyện giúp đở của ông Phi Tiêu không mỉm cười với ông. Ông cựu không quân Đào Đức Nguyên bắt máy và cúp cái cụp sau khi nghe người gọi xưng danh tánh và xin được gặp!
 
            Buồn hơn mấy phút!
 
            Ông Phi Tiêu nghĩ ra một cách là...chuyển giao trách nhiệm cho Đức Bảo. Ông gởi email cho cháu  với đầy đủ số phôn nhà và phôn cầm tay của ông Đức Nguyên. Ông hướng dẫn ngày giờ thuận tiện để gọi điện giữa Đà Nẵng và bang Cali của Mỹ và ông không quên đề nghị cháu nên thành tâm cầu xin ơn trên phù hộ trước khi gọi điện cho...bố!
 
            Cháu tâm sự là cháu rất hồi hộp và run sợ mỗi khi cầm điện thoại gọi qua Mỹ. Cuối cùng thì cháu cũng đã lấy hết can đảm để gọi cho người mà cháu hằng mơ đó là...bố đẻ của mình...
 
            Tình máu mủ ruột rà, lời cầu nguyện khẩn thiết đôi khi làm băng hoại thêm niềm hy vọng của một người con đang đi tìm gốc rễ của mình.
 
            “Bác ơi, con đã làm như bác khuyên và con đã gọi cho ba con. Lần đầu tiên thì có một người giọng Nam cầm máy nói alô, con nói anh làm ơn cho tôi gặp bác Đào Đức Nguyên thì người đó không nói gì cả, để máy một lát rồi off. Sau đó con gọi lần thứ hai thì người ta cầm máy lên không nói gì cả, để máy một lát rồi off. Con gọi lần thứ ba thì có một người đàn bà nói tiếng Anh với con, con không hiểu gì, dường như người đó nói là xin lỗi đã gọi nhầm số rồi thì con không còn tinh thần nào nữa. Người ta không muốn nhận con nữa thì thôi, con đã làm phiền người ta quá. Thôi nữa bác, con nghĩ là con nên thả cho số phận nổi trôi đi bác ơi! Con buồn quá bác ơi! Con có tội lỗi gì mà ba và mẹ của con phải sinh con ra trong hoàn cảnh “con không cha” như vậy hả bác? Nếu Thượng Đế cho con một điều ước thì con sẽ ước là ba mẹ của con đừng sinh con ra và đừng cho con có mặt trên cõi đời nầy nữa, cõi đời mà con liên miên thất bại trong việc đi tìm căn nguyên của mình. Bác cho con một lời khuyên như thế nào đi bác...”
 
            Lòng ông Phi Tiêu nặng trĩu sau khi đọc bức điện thư trên.  Ông thấy tội nghiệp cho cháu Đức Bảo quá. Trời cao không hiểu nỗi lòng của người trần sao mà còn bày trò trêu ngươi?
 
            Có thể bà Trúc Ly là cánh hoa trong thời ly loạn, sóng dập gió vùi. Có thể không quân Đào Đức Nguyên là cánh chim phiêu bạt khắp bốn phương trời, không biết đâu là bờ bến. Những điều có thể nầy không có chi quan trọng, điều quan trọng là tâm tư sầu bi của một người con trước thực tế phủ phàng của dư luận. Cũng may là cháu Đức Bảo không “nổi loạn” quậy phá, sì ke ma túy, mà ngược lại cháu rất ngoan hiền và chăm chỉ làm ăn.
 
            Dù lời khuyên của một người dưng, cháu Đức Bảo cũng ghi nhận thiện ý của bác Phi Tiêu, nhưng thật sự mà nói, lòng cháu vẫn trĩu nặng mặc cảm mình là đứa con...hoang. Từ nỗi đau đớn đó đã đưa cháu đến dự  định là lánh khỏi Đà Nẵng bằng cách qua Lào lập nghiệp. Cháu tâm sự, cháu muốn rời xa thành phố mà ở đó có những cái nhìn hoặc lời nói vô tình gây rướm máu tâm hồn của cháu.
 
            Để xoa dịu bớt nỗi đau sâu kín của một người con, ông Phi Tiêu nẩy ra một đề nghị ấp ủ một lời khuyên:
 
            “Thân gởi Đức Bảo!. Đọc thư của cháu bác thấy buồn theo cháu đó. Nhưng suy đi nghĩ lại thì cháu không nên bi quan như vậy mà nên tìm ở cuộc sống một niềm vui. Là một Kitô hữu thì việc cầu nguyện sẽ mang lại cho cháu sự an ủi vỗ về trong vòng tay nhân ái của đấng bề trên. Cháu cũng nên bỏ chút thì giờ để làm việc xã hội, giúp đở những người già yếu neo đơn. Bác được nghe bài hát Kinh Hòa Bình, trong đó có câu, hãy cho thì sẽ nhận, hãy yêu thương để được thương yêu...Bác sẽ đóng vai một người bạn vong niên của cháu để tâm tình khi cần và nếu không có gì trở ngại thì bác mong được làm Bố Nuôi của cháu để Bố Con mình nương tựa nhau trong cuộc sống. Thân chúc con  an vui trong công việc và tràn trề nghị lực.  Mong gặp lại. Bố Phi Tiêu”.
 
            Sau một ngày phóng điện thư đi, ông Phi Tiêu nhận được hồi âm đầy khích lệ:“Con chào Bố, không biết sao con thích nói chuyện với Bố lắm, tại vì Bố là người thấu hiểu tâm sự buồn vui trong đời mà con ấp ủ trong 20 năm nay, bây giờ con có cảm giác hạnh phúc lắm Bố ạ. Con thật sự cám ơn Bố nhiều lắm đó, bởi vì con đã nói ra được những chuyện buồn trong lòng con. Bố đã đem lại sự cân bằng trong cuộc sống. Bây giờ con rất muốn gặp Bố để nhìn thật kỷ khuôn mặt Bố như thế nào, hay là Bố gởi cho con một tấm hình về Bố Mẹ Nuôi của con đi được không Bố? Con thật sự yêu thương Bố lắm, con bye Bố nhá”
 
            KHÔNG QUÂN PHI TIÊU cảm thấy nhẹ nhỏm trong lòng. Tự nhiên ông có thêm một đứa con, dù là một đứa con nuôi cũng là phúc lộc trời ban chứ chẳng phải chơi đâu! Là một người tin theo giáo lý của nhà Phật, ông gieo nhân lành và lòng ông an lạc trong hiện tại là quý rồi, đợi gì quả ngọt ngày sau chứ?
 
            Bây giờ đăng là mùa Lễ Giáng Sinh.
            Tuyết đang rơi khắp miền bắc và trung tây nước Mỹ. Tuyết rơi trắng xóa thành phố Saint Louis mấy ngày qua. Khắp nơi âm vang Đêm Thánh Vô Cùng, khắp nơi đèn hoa lung linh đón mừng Chúa cứu thế.
 
            Ông Phi Tiêu cầu xin bình an dưới thế cho người thiện tâm, trong đó có Đức Bảo. Và ông cũng cầu xin một phép lạ khả dĩ giúp đứa con nuôi của ông sớm tìm được người cha ruột của mình...
 
 
Võ Ý
Saint Louis, MOXmas 2007
(Tổ Ấm Bay Về - 2013)
 

Tuesday, June 13, 2017

Chuyên Tình Buồn

Tình yêu hiện hữu trong mọi thời gian và không gian. Nó như những bông hoa dù được nở ra trên giải đất màu mỡ nơi đồng bằng hay khô cằn nơi sa mạc. Nó đều mang tính chất làm tươi đẹp, tô điểm cuộc đời.

Kim nép nhẹ vào Cường tránh né những hạt nước văng tung tóe, từ trên đỉnh thác Cam Ly, nàng không muốn má mình bị ướt thêm khi đã có những giọt nước mắt đang lăn tròn trên đó. Xa xa, những đồi thông từ từ biến mất trong sương mờ của buổi chiều sắp tàn.
Cường nắm tay Kim, nhỏ nhẹ nói:
  • Chúng mình đi về kẻo bị nhiễm lạnh. Ngày mai anh phải ra phi trường sớm để kịp máy bay về Sài gòn.
Kim trả lời: 
  • Dạ.
Cường tiếp:
  • Lần này anh phải xa em ít nhất hơn một năm rưỡi, anh sẽ viết thư về em thường xuyên.
Kim trả lời:
  • Dạ.
Càng ngày Cường càng yêu Kim hơn, người bạn gái đẹp, tính tình dễ thương. Đôi lúc vì tình yêu anh muốn xin ở lại quốc nội, hoàn tất khoá học trở thành phi công, thay vì phải xuất ngoại để được gần gũi người yêu. Mỗi lần biết được ý này, Kim luôn khuyên anh không nên, dần dà anh cũng nghe theo.

                        - - - - 

Em yêu,

Bốn động cơ phản lực dưới cánh máy bay 747 nổ đều, đẩy chiếc tàu lướt nhẹ trong màn đêm, hướng đến đất nước xa xôi là Hoa Kỳ. Hầu hết bạn bè cùng khoá đang thiếp dần vào giấc ngủ. Anh mượn cô chiêu đãi viên cây bút và xin một tờ giấy để viết vài hàng, hầu thổ lộ nỗi niềm nhớ thương...

                         - - - -

Em yêu, 

Máy bay đang vào không phận của thành phố San Francisco. Nhìn qua cửa sổ, anh thấy cả một vùng trời rực sáng bởi  muôn ánh đèn. Cảm giác của anh lúc này đang ở trong tình trạng vui buồn lẫn lộn, vui khi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, được sống và học hỏi trên một đất nước văn minh nhất thế giới nhưng lại buồn vì phải xa em...

                         - - - - 

Em yêu,

Tối nay là đêm thứ Sáu trong tuần, anh đang đứng xếp hàng
để xem"Late Show" tại rạp chiếu phim trong căn cứ Sinh Ngữ Quân Đội Lackland, phim có tựa là "Friend". Trong hàng có vài cặp trai gái trẻ, làm anh liên tưởng đến chúng mình, phải chi nơi đây có em...

                         - - - -

Em yêu,

Anh đang ở tại căn cứ Không Quân Randolph thuộc tiểu bang Texas, cho khoá học bay sơ khởi, T-41. Thời gian kéo dài khoảng 9 tuần. Chúa Nhật vừa qua anh đi lễ, cầu xin Thiên Chúa cho tình yêu chúng mình luôn tốt đẹp, không gặp trái ngang...

                         - - - - 

Em yêu,

Hiện anh đang ở căn cứ Không Quân Keesler thuộc tiểu bang Mississippi, thời gian học bay T-28 ở đây sẽ hơn 8 tháng, cứ mỗi cuối tuần anh đều đến ty Bưu Điện, mong nhận thư em...

                         - - - -

Em yêu,

Anh đang ở căn cứ Không Quân Lockbourne, thuộc tiểu bang Ohio. Thời gian lưu trú tại đây khoảng hơn 3 tháng để thụ huấn khóa Vận Tải Cơ C-123. Mỗi dịp cuối tuần, anh thường lân la trong khu "Shopping Mall", tìm kiếm những thứ em thích, mua về làm quà tặng em...

                        - - - - 

Em yêu,

Anh vừa hồi hương và được Bộ Tư Lệnh Không Quân bổ nhiệm vào một phi đoàn Vận Tải C-123, đồn trú tại căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Khi em xuống Sài gòn tiếp tục chương trình đại học cho niên khoá sắp tới. Anh hứa sẽ đến thăm em thường xuyên...

                        - - - -

Nhìn tấm bảng quảng cáo trước rạp chiếu bóng Eden là phim cao bồi, Kim nhũng nhẽo nói:
  • Thôi, em không thích xem phim cao bồi đâu.
Cường đề nghị:
  • Hay là chúng mình qua rạp Rex gần đây, xem phim "Love Story".
Kim thỏ thẻ:
  • Dạ.
Kim đi sát vào Cường tránh né những hạt mưa bụi của buổi sáng Chúa Nhật, đầu mùa mưa. Khi họ đi băng ngang qua công viên trước nhà hàng Caravelle, Cường nói với Kim:
  • Sáng mai anh được xếp bay ra Nha Trang, anh sẽ mua trái thanh long cho em. Nghe nói trái cây này ăn mát cho cơ thể và giúp cho làn da thêm mịn màng.
Cường tiếp:
  • Ít người biết xuất xứ của trái thanh long, người ta nghi ngờ nguồn gốc do người Chàm trồng. Nơi làng Ngọc hội, địa điểm cách Tháp Chàm một hai cây số về hướng Tây, xuất hiện nhiều loại cây này. 
Kim không mấy để ý đến những lời Cường vừa nói, nàng lo âu hỏi chàng:
  • Nếu trời mưa, anh có phải đi bay không?
Cường mỉm cười trả lời:
  • Có, chứ em!
Cường tiếp tục:
  • Máy bay có đầy đủ phi cụ, chúng anh bay trong mưa là chuyện thường, em đừng lo...
Kim im lặng nắm tay Cường, cùng bước vào bóng tối sau tấm màn che của cửa trước rạp Rex.

Chốc một, Kim lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, khi hai kim vừa chụm lại, chỉ đúng 10 giờ đêm, nỗi lo lắng trong lòng nàng gia tăng, nàng không biết chuyện gì đã xẩy đến cho Cường. Từ khi quen nhau đến nay, chưa một lẩn Kim bị lỗi hẹn. Nàng gấp lại tập vở và đi ngủ để tránh những suy nghĩ mông lung.

Sau khi tan lớp học chiều thứ Ba, Kim vội vã đến khu phố trọ của Cường, nằm đối diện cửa ra vào căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Sau gần nửa tiếng đồng hồ, hỏi thăm các người lối xóm, Kim mới tìm được căn gác, chỗ Cường ở chung với người bạn độc thân cùng khoá học bay và được anh cho biết Cường đã bị tử nạn trong phi vụ ra Nha Trang. Máy bay bị đâm vào núi khi đang sửa soạn đáp, trong điều kiện thời tiết qúa xấu của trận bão lớn từ ngoài biển ập vào.

Đúng một năm sau ngày Cường mất, Kim ra lại thác Cam Ly, thẫn thờ nhìn từng khối nước, liên tục thả mình rơi trên những tảng đá lớn, tạo ra muôn tiếng ầm-ầm, âm vang như giận dữ.

Kim rùng mình, thấy lạnh khi độ ẩm trong không khí mỗi lúc mỗi tăng báo hiệu cho cơn mưa chiều sắp tới. Nàng vội nổ máy xe Honda, quay trở về nhà. Không may, đúng lúc xe chạy ngang qua khúc đường cong queo, Kim lạc tay lái và xe chạy băng xuống sườn đồi. Mãi đến sáng hôm sau, người nhà của Kim mới tìm thấy thi thể của cô.

Mỗi khi nhắc đến Cường và Kim, bạn bè, ai ai cũng thương tiếc cho mối tình đẹp, nhưng dang dở, của một người phi công đẹp trai, hào hoa trong quân chủng hào hùng Không Quân V.N.C.H. với một cô nữ sinh dễ thương, hoa khôi của trường Đại học Văn khoa Sài gòn.

Huy Sơn

Saturday, June 3, 2017

Ready for Takeoff



Trân trọng thông báo!

Vào lúc 7PM, ngày 7 tháng 7 năm 2017
Phi Vụ Hội Ngộ Sư Đoàn 6 Không Quân sẵn sàng cất cánh sau 42 năm chờ đợi!
Để phi vụ được an toàn, trang trọng trong tình đồng hương, tình chiến hữu, tình quân chủng và tình đơn vị, Phi hành đoàn xin thông báo vài quy định chung để quý vị cùng chia xẻ và thông cảm:
-          Không bán vé tại cửa.
-          Cửa chính của nhà hàng sẽ đóng lúc 6:50PM.
-          Vui lòng turn “off” hoặc để “rung” điện thoại cầm tay.
-          Khai mạc đúng 7 giờ tối.
-          550 chỗ ngồi đã bảo hòa.
-          Có bàn xếp 11 người với lý do tế nhị.
-          Chỗ ngồi nào cũng dưới bóng mát của SĐ6KQ (anh Năm Nguyễn Hồng Tuyền).
-          Please! không đưa thêm bạn bè người thân đến nếu không ghi danh, vì sẽ không được xếp chỗ.
-          Please! không tự ý thay đổi bảng số trên mỗi bàn.
-          Giúp vui văn nghệ: chỉ dành cho những vị đã ghi danh online từ trước.
-          Kỷ vật Hội Ngộ: Mugs 2 màu mỹ thuật, in lô-gô SĐ6KQ. $5/mỗi cái. Tự giác.


Truyền thông báo chí: Việt Báo, Viễn Đông, TV SET- 57.4, Chụp ảnh: CH Thiệu Võ; Quay phim: camera Tiến

Một vài yêu cầu đối với quân nhân (quân phục) và với quý phu nhân (đồng phục màu xanh da trời) trong phi vụ Hội Ngộ:
-          Râu tóc cắt tỉa tươm tất gọn gàng, đúng quân phong quân kỷ.
-          Không nói chuyện riêng trong lễ chào cờ, lễ tưởng niệm, khi vinh danh các quả phụ hoặc khi có quan khách phát biểu.
-          Các lô-gô đơn vị nên chính danh và may đúng quy định trên quân phục.
-          Chỉ đội nón trong lễ chào cờ và lễ tưởng niệm.
-          Không đội nón khi sinh hoạt như trình diễn văn nghệ, dạ tiệc hay dạ vũ.
-          Quốc ca VNCH- Tất cả cùng hát. (Quân nhân đang chào tay, không hát).
-          Quốc ca Hoa kỳ- Quân phục: chào tay. Đồng phục, quan khách và thân hữu: bàn tay phải chạm ngực trái.
Mộng ước của Phi hành đoàn:
-          18 KQ (& phu nhân) trong Ban Tổ Chức là Phi hành đoàn & Tiếp viên phi hành của phi vụ thế kỷ: Hội Ngộ SĐ6KQ.
-          Trở ngại kỹ thuật, thời tiết xấu: theo check list đã phổ biến trong nội bộ.
-          Luôn giữ thái độ hòa nhã, thân mật nhưng nguyên tắc.
-          Mộng ước: Trời quang, gió lặng, phi vụ suông sẻ an toàn.
-          Phần thưởng: Khách tham dự vui vẻ, thoải mái trong suốt chuyến bay.
Thông điệp phi vụ:
-          Đàn ta dù bay ngàn phương cũng vềđể rồi ngày ngày sống hòa nhịp đời cùng ngàn kiếp chim,
-          Đây Pleiku gió sương lạnh lùng, đây tam biên núi cao chập chùng, đây Phù Cát nắng thiêu quanh năm, 
-          Gặp lại từng gương mặt cũ. Gặp lại từng bóng dáng thân quen. Ta nhìn nhau chợt thấy ra sông núi. Khắp bốn phương trời đậm tình nghĩa không quân!
-          Khung Trời Cũ, Núi Sông Xưa!

Ready for takeoff!
  • Pleiku Tower, đây Phi Vụ Hội Ngộ SĐ6KQ, Sẵn Sàng Cất Cánh!
  • Phi Vụ Hội Ngộ SĐ6KQ, Cleared for takeoff runway Golden Sea, Wind’s calm, Altimeter 7-7-17.  Have a wonderful trip!
BTC/HN/SĐ6KQ
Westminster, CA, 06/01/2017



Friday, June 2, 2017

Hội Ngộ SĐ6KQ - Check List

Trang Trí – 4:00PM – 5:00PM

Team trang tríPhan Khánh Vân, Vũ Đức Định, Phan Thanh Hùng, Tiêu Hồng Phước, Nguyễn Văn Hồ, Ngô Thế Khanh, Lê Tuấn Đạt, Lê Văn Sáu, Trương Văn Huệ, Trần Vê, Bùi Huy Sơn, Hồ Kim Hải, Nguyễn Trọng Lễ, Huỳnh Công Đáng.

-          Căng biểu ngữ trong và ngoài nhà hàng: TD Trương Minh Ẩn (vẽ phông) & Ban Trang Trí
-          Hai Bàn Tiếp tân: Bản Danh Sách Tham Dự & Bảng Xếp Chỗ Ngồi & Hộp đựng tiền & Bút & Bảng Tên & Vé Vào Cửa.
-          Security man kiểm Vé vào cửa: Sáu, Huệ, Khanh Đỗ.
-          Quay phim (anh Tiến) sẵn sàng: chị Thu Nguyệt, 118

Bàn Pleiku: các bà Võ Ý, Huỳnh Công Đáng, Hồ Kim Hải, Trung Mọi, Đinh Đức Bản, Nguyễn Trọng Lễ, Vũ Đức Định (Bà Võ Ý giữ $- trao $ cho Thủ quỹ lúc 6:45PM)

Bàn Phù Cát: các bà Lê Tuấn Đạt, Trần Văn Ngọc, Trần Vê, Bùi Huy Sơn, Nguyễn Công Vượng,  Trương Văn Huệ. (Bà Đạt giữ $ -trao $ cho thủ quỹ lúc 6:45PM)

-          Bục thuyết trình & Cờ Việt Mỹ & cờ KQ & Bàn thờ Tổ quốc (Sáu & PĐ235)
-          Trên bàn thờ: Logo Tổ Quốc Ghi Ơn, Lư hương (mượn Khanh Đỗ), hai lọ hoa (PĐ235: Vũ Đức Định, Phan Thanh Hùng, Phan Khánh Vân, Nguyễn Văn Lúc, v.v…)
-          Screen chiếu Slice Show (Trung mọi)
-          Một nến điện và 2 tờ chương trình trên mỗi bàn (Phước Tiêu xếp và turn on nến lúc 6:30PM)
-          Kê bàn (và dọn bàn) thức ăn nhẹ (PĐ 118)
-          PĐ 235 check contact đèn sân khấu để off và on lúc mặc niệm & sau mặc niệm.
-          Đặt Mugs lưu niệm trên bàn sát sân khấu và thùng tiền tự giác (Khanh & Huệ & Sáu trách nhiệm)
-          Chị Giang Thanh trách nhiệm liên lạc Ban Nhạc. Các CD Quôc Ca Việt Mỹ, KQVN Hành Khúc, Bài Ca Hội Ngộ, SĐ6KQ Hành Khúc đều do GT set up với Ban Nhạc.

Tiếp Tân – 5.45PM – 6:45PM

-          Pleiku: Huỳnh Công Đán, Hồ Kim Hải, Nguyễn Trọng Lễ, Trung Mọi, Đinh Đức Bản, Vũ Đức Định, Võ Ý, (và các bà xã)
-          Phù Cát: Lê Tuấn Đạt, Trần Vê, Bùi Huy Sơn, Nguyễn Công Vượng, Trương Văn Huệ, Lê Văn Sáu, (và các bà xã).
-          Tiếp Tân trao $ Vé Vào Cửa cho thủ quỹ (nếu có) lúc 6:45PM.
-          Gặp trở ngại về chỗ ngồi: Team xếp chỗ (Ý, Sáu, Huệ) giải quyết.

Khai Mạc – 7:00PM –7:30PM

-          Theo Chương Trình Chi Tiết.
-          Contact đèn hội trường & bàn thờ tổ quốc sẵn sàng (PĐ235).
-          Phần khai mạc- Chào cờ Việt Mỹ & Lễ tưởng niêm: Voy, Lễ & quả phụ. GT nhắc QP thắp nến.
-          CD quốc ca và CD mặc niệm sẵn sàng (GT giữ).
-          Đội hình quốc ca: Bên trái pist: KQ quân phục (Trung mọi hô). Bên phải: Phu nhân áo dài xanh.
-          Đội hình hát KQ Hành Khúc: Hội AHKQ & các phu nhân đồng phục
-          Đội hình hát SĐ6KQ Hành Khúc: PĐ 229 Lạc Long (GT & NĐM)
-          Hai phu nhân mang quà tặng Qủa Phụ: Hoa (Thu Nguyệt) & Mugs (Thủy Tiên)
-          Ba KQ mang quà tặng MTQ: KQ Lê Tuấn Đạt & BS Khanh & KQ Lê Văn Sáu.
-          Đội hình hát Bài Ca Hội Ngộ: BTC/SĐ6KQ và các phu nhân
-          Đoàn trống Thiên Ân sẵn sàng lúc 7:20PM. (Sáu Lê)

Chương Trình Hội Ngộ - 7.30PM – 11.30PM

-          Cầu Dupont & TMÂ: giới thiệu QK & KQ phương xa. Mcs Văn nghệ: Minh 229 & Thu Nguyệt 118.
-          MCs nhắc QK chưa trả $ vé vào cửa thì vui lòng cho $ vào bì thư trên bàn. Nhờ các chị trong Ban Tiếp Tân (HK Hải, HC Đáng, Võ Ý, DĐ Bản & Đạt, Sơn, Vê, Huệ, v.v…) đi thu và trao cho thủ quỹ
-          Dọn dẹp sau 11:30PM: Team trang trí. Vật dụng mượn của ai thì người đó giữ. Nến điện (đèn cầy) sẽ là tài sản của Hội KQ, nếu muốn.

Chuẩn bị TỐT, Sai sót Giảm thiểu