Wednesday, September 14, 2016

Chị Bảy Lái Máy Bay

Huỳnh Thông Thái


Tôi gia nhập Không Quân Việt Nam Cộng Hoà Năm 1963. Năm 1964 tôi ra trường Chuẩn Uý Phi Công Khoá L2 Quan Sát do Mỹ huấn luyện tại Nha Trang.

Mùa Đông 1964 tôi ra trình diện đơn vị đầu tiên là Phi Đoàn 114 thuộc Không Đoàn 62 Biên Trấn Pleiku.

Lúc bây giờ Trung Tá Trần Văn Minh làm Không Đoàn Trưởng, Thiếu Tá Nguyễn Hữu Tần làm Không Đoàn Phó, Đại Uý Phan Quang Phúc Phi Đoàn Trưởng 114 và Đại Uý Đỗ Trang Phúc Phi Đoàn Phó

Tôi ngủ trong một barrack do Mỹ xây cất. Barrack xây bằng gỗ, vách không kín, ban đêm gió mùa Đông lùa vào lạnh buốt xương. Thằng Châu Điên để bóng đèn 500 watts dưới giường sưởi ấm, đêm nó ngủ thẳng cẳng. Tôi muốn bắt chước thằng Châu nhưng không có bóng đèn! Đêm đến tôi mặc ba quần, ba áo cộng thêm một cái áo bay bên ngoài, nằm co như con tôm kho mà tôi vẫn lạnh.

Nhà cầu của cư xá Sĩ Quan độc thân là nhà cầu tập thể, hai dãy bàn cầu đối mặt nhau, không có vách ngăn, không có cửa. Ngồi chồm hổm đối mặt và chông đại bác vào nhau, vì vậy anh em biết nòng súng của nhau, dài ngắn, cỡ nào, hết chối cãi. Cái cảnh nhà cầu tập thể nầy, mới đầu tôi rất khó chịu, thấy tục tĩu làm sao, rồi dần dà tôi cũng quen.

Nhà tắm củng tập thể luôn, rất may ở ViệtNam lúc bấy giờ các cô chưa biết ‘’Gay’’ là gì, nếu không thì tụi tôi bị hiểu lầm, ế vợ cả lũ.

Mỗi buổi sáng Không Đoàn cử một Phi Công dẫn một anh lính đi chợ mua thức ăn. Sáng hôm ấy tôi mặc đồ bay, mang súng kè kè bên hông, đứng trong chợ Pleiku chờ anh lính mua thức ăn, bỗng có tiếng người đàn bà kêu lên:

- Chèn đét ơi Thái ! Con làm gì đứng đây?

Cô Sáu, người cô họ, vợ của Trung Tá Quản Lý Quân Y Viện Pleiku. Cả chục năm tôi mới gặp lại Cô Sáu, Cô Sáu mừng lăng xăng. Tôi trả lời Cô Sáu rất nhỏ:

- Con dẫn lính đi chợ mua thức ăn.

Cô Sáu kêu lên:

- Phi công mà đi chợ à?

Tôi trả lời lí nhí:

- Dạ! Không Đoàn nghèo nên cần kiểm soát tiền bạc chặt chẽ.

Cô Sáu có rất nhiều cửa tiệm ở Pleiku. Cô Sáu nhìn tôi như thương hại !

Đến mùa mưa, trời Pleiku có khi mưa kéo dài cả tuần. Những lúc mưa dầm thì đâu có bay bổng gì, anh em ngồi đấu láo ngày nầy qua ngày khác.

Có một buổi sáng, anh em tụ họp lại tán đủ thứ chuyện gẫu, rồi buồn tình nghĩ cách đặt biệt hiệu cho nhau. Thằng Cầu có gương mặt giống con Thằn Lằn, anh em đặt nó Cầu Thằn Lằn. Thằng Tự có tướng xù xề, dữ tợn, anh em đặt nó Tự Chuột Cống. Rồi nào là Minh Mọi, Minh Dê, Tám Đĩ, Phương Ma Róc…

Tôi thấy thằng Thẩm giống con cò, tôi đặt nó Cò Nhang. Thằng Thẩm cố nhìn tôi coi tôi giống con gì để nó trả thù! Thấy tôi bảnh trai quá (!), không giống con gì hết, nó tức lồng lộn. Tôi khoái chí đứng dậy đi quanh cười ha hả. Bất chợt thằng Thẩm thấy tướng đi bơi bơi của tôi giống y Chị Bảy của nó, nó đặt biệt hiệu cho tôi là Chị Bảy.

Trời ! tự nhiên tôi bị cái biệt hiệu không giống ai hết. Tôi làm mặt tỉnh bơ, vì nếu tôi vùng vẫy, là trúng kế tụi nó. Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi vì cái biệt hiệu Chị Bảy. Nhớ ngày nào các cô gái trong xóm ở Saigon đặt cho tôi cái tên Alain Delon, tên một tài tử bảnh trai của Pháp, bây giờ tôi bị mang cái tên Chị Bảy, tôi tức không chịu được !

Một buổi sáng trời tốt, anh em cất cánh đi hành quân, bay tứ phía như đàn chim vỡ tổ.

Tôi bay hành quân trên Quận Tuy Phong gần Qui Nhơn và Tuy Hoà.

Trên trời anh em gọi nhau bằng biệt hiệu riêng. Nghe tiếng tôi, anh em gọi Chị Bảy ơi ới trong máy vô tuyến. Bất chợt trên tần số FM có giọng nói xa lạ:

- Đây là Mặt Trời Tuy Phong…

Tôi hiểu ngay đó là ông Quận Trưởng Tuy Phong. Vì tôi bay trên Quận nên tôi nghe tiếng ông Quận Trưởng rất rõ, anh em bay khác vùng ở xa không thể nào nghe được. Tôi trà lời ông Quận Trưởng:

- Mặt Trời Tuy Phong tôi nghe 5 trên 5.

Ông Quận Trưởng kêu lên:

- Trời ! đàn bà củng lái máy bay à?

Ông Quận Trưởng tự nhiên xía vô chuyện của anh em tôi. Máu tiếu lâm của tôi nổi lên, tôi ngồi sửa bộ cho ngay ngắn, cố đổi giọng cho thật Chị Bảy rồi tôi trả lời:

- Mặt Trời ơi, giặc đến nhà đàn bà củng phải đánh mà, mấy ngày nay em khổ quá Mặt Trời ơi !

Mặt Trời âu yếm hỏi:

- Tại sao em khổ vậy?

Tôi kêu lên:

- Mấy ngày nay tới chu kỳ, em không có tiền mua bông gòn, em lấy giấy nhựt trình bịt đỡ, nó chảy tùm lum đây nè! Mặt Trời không tin, em bay trên đầu, nó nhểu xuống cho Mặt Trời coi.

Mặt Trời xuống nước năn nỉ:

- Đừng, đừng làm vậy xui xẻo Quận của qua, thôi em bay về căn cứ đi, qua mua mấy thùng bông gòn gởi tặng em.

Nghe ông Quận Trưỡng hứa tặng bông gòn, tôi lật đật tắt máy vô tuyến, vì sợ ông hỏi địa chỉ của Phi Đoàn thì bể dĩa. Thằng Minh mọi đang bay với tôi, ngồi đàng sau, nó đưa hai ngón tay cái lên trời, đắc ý cười ha hả. Nó kêu lên:

- Chị Bảy ơi, về đáp Qui Nhơn ăn cơm, chị ngựa lắm đấy nhé !

Thằng Minh biết tôi có người yêu đang học trường Sư Phạm Qui Nhơn, ăn cơm xong thế nào tôi cũng vào thăm em, nó sẽ tháp tùng tôi vào Sư Phạm ngắm các em cho đã mắt. Hai đứa nhìn nhau cười thông cảm.

Huỳnh Thông Thái



No comments:

Post a Comment