Nguyễn Giang(Trích trong Tuổi Trẻ Của Toàn - Nguyễn Giang) Toàn lang thang trước cổng nhà thờ với một tên bạn bộ binh. Trời buổi chiều Cao Nguyên se lạnh, mùa Giáng Sinh đang tới khiến tâm hồn của một kẻ ngoại đạo như chàng cũng thấy nao nức. Chàng bồi hồi nhớ lại những đêm Giáng sinh chở Tú Phương vòng vòng trên phố. Tối hôm ấy đường phố Sài Gòn đông nghẹt xe cộ. Dòng người, cả bên lương và bên giáo, như một giòng suối bất tận đổ xuống phố. Chiến tranh hầu như không còn hiện diện, và chẳng ai muốn nghĩ đến cái thực thể khó chịu đó, đêm hôm nay. Cả chàng và Tú Phương đều chẳng biết mình đi đâu, và cũng chẳng cần biết sẽ đi tới đâu. Tâm hồn chàng rộn rã như muốn chung vui với lòng hân hoan của các tín đồ Công Giáo, thân thể chàng được kích thích bởi một thân thể thiếu nữ mềm mại và nồng ấm ở sau lưng. Toàn chỉ mong đường phố có thật nhiều đèn đỏ để có mãi cảm giác thú vị do sự tiếp xúc với bộ ngực thanh tân của Tú Phương vòng tay âu yếm ôm lưng chàng, sau chiếc Honda. Thấm thoắt đã hơn một năm, những bức thư gửi về không thấy hồi âm. Lần đi phép về gặp Tú Phuong, giữa hai người như có một tấm màn xa cách. Trong mấy tháng vừa qua, nàng làm gì, đi đâu, cười nói với ai, làm sao chàng có thể biết? Câu nói "xa mặt cách lòng" hình như bắt đầu phát huy uy thế của nó! Từ ngày bắt thăm đi đơn vị, bị chuyển lên thị trấn sương mù này, chàng thực sự có những ngày cô đơn. Chịu ảnh hưởng của bố chàng và các anh, Toàn lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn trong lời nói cũng như cách đối xử. Nhưng trong thâm tâm, lúc nào chàng cũng mong muốn có một người nữ gần gũi mình. Sự dịu dàng âu yếm của những sinh vật khác phái này khiến đời sống của chàng có ý nghĩa. Một cái liếc mắt, một câu nói trách yêu cũng đủ khiến chàng rung động cả tuần lễ. Không nghĩ đến người nữ là một thực thể như mình, Toàn nghĩ đến họ như những thiếu nữ trong thơ Đinh Hùng, những thiếu nữ với bước chân ngà, đôi mắt mang đến trăng sao, bước đi tỏa hương làm xuyến xao cây cỏ. Cùng với những bức thư tình trên mười trang giấy có thể làm cho Mai Thảo, Nguyễn thị Hoàng... tưởng là họ viết, sự tưởng tượng của chàng về người nữ là để lãng mạn hoá và thi vị hoá tình yêu. Biết rằng tình dục là chặng đường cuối phải có cho một tình yêu đầy đủ, nhưng chàng cho rằng sự lãng mạn sẽ khiến cho những cung đàn ngân nga hơn, thắm đậm hơn trong bản hoà tấu tình dục. Chàng tin vào những "femme fatale," những người đàn bà có thể làm cho định mệnh của một đời người thay đổi khốc liệt. Đang mơ mộng với suy nghĩ ấy trước nhà thờ của thị trấn cao nguyên, chàng chợt thấy một thiếu nữ đẹp như trong một giấc mơ, áo dài hồng, tóc dài xõa ngang vai, tay cầm cuốn thánh kinh khiến chàng xao xuyến. Thấy chàng sững sờ, tên bạn đi cùng hỏi ngay: -- Thích không, tao giới thiệu cho, tao có quen gia đình em này. Thế là Toàn quen với Trang. Sau này, một người bạn của chàng, Huy, quen với cô chị. Trang mộ đạo, ngây thơ và hồn nhiên, có lần, chàng thắc mắc: -- Sao da mặt Trang đẹp thế, dùng mỹ phẩm nào vậy? Cho anh biết để anh chỉ cho 2 cô em gái! Trang e thẹn: -- Da mặt Trang có đẹp gì đâu mà anh khen! Bố mẹ Trang nghèo, đâu có tiền mua mỹ phẩm. Trang chỉ hái hoa hồng trước nhà, ép với nước rồi dùng nước ấy lau mặt. Ngày sinh nhật của nàng, Toàn đến chơi. Đám bạn học của Trang toàn là những cô cậu nho nhỏ, dĩ nhiên là ngây thơ trong trắng, không giống chàng một ly ông cụ nào. Có cậu nhỏ còn thắc mắc: -- Anh ơi, anh học trường nào mà tụi này hổng biết vậy? À, thì ra, với bộ mặt trẻ hơn tuổi của chàng, mấy cậu nhỏ này cứ tưởng chàng còn học Trung học. Chàng thích thú trả lời: -- Có chứ, tôi còn đi học chứ! Trường của tụi này lạ lắm, không giống ai cả, vào thì không biết đời thuở nào mới được ra! Những trò chơi rất học trò được bầy ra! Có một trò chơi chàng nhớ mãi là trò chơi nuốt chỉ. Một đoạn chỉ có buộc cây tăm ở giữa. Hai người tham dự, mỗi người ngậm một đầu giây, khi hiệu lệnh bắt đầu thì tìm cách cuốn chỉ thật nhanh vào miệng mình. Ai ngậm được cây tăm trước là thắng. Trang tham dự trò chơi này với chàng, vì vội vã, cô bé bị chảy máu ở môi dưới. Lúc ấy, Toàn chỉ muốn hôn vào đôi môi rướm máu ấy! Lần đầu đến chơi nhà Trang, chàng ngạc nhiên khi thấy trong phòng khách lù lù lá cờ sao trắng, trên một kệ nhỏ có khẩu súng colt đã hoen rỉ. Thì ra, bố của Trang là một đảng viên Đại Việt, rất có thế lực ở thị xã. Có tối đến chơi nhà Trang, mải nói chuyện, khi ra về thì không còn chuyến xe lam nào. Toàn và Huy đành phải xin phép ông bà cụ Trang để được ngủ đêm. Sáng hôm sau, ra chỗ đánh răng rửa mặt sau nhà đã thấy có bàn chải, tuýp kem đánh răng và ly nước ấm chờ sẵn. Chàng nghe được đôi lời la mắng của ông cụ Trang, cùng với đôi mắt ngấn lệ của nàng. Biết rằng vụ ngủ qua đêm có thể làm hàng xóm dị nghị, chàng không dám tái diễn nữa. Có vài lần, đến nhà Trang, Toàn lại quên mất giờ về. Đường vào căn cứ nếu lội bộ thì rạc cả cẳng, chàng đành quyết định đến nhà thờ, cuộn chiếc áo măng tô và ngủ ngay trên ngưỡng cửa. Cái lạnh buốt giá của vùng cao nguyên khiến sáng hôm sau chàng bị cảm lạnh, phải lảo đảo ra bến xe Lam và khật khừ vào căn cứ. Không biết ở trên cao, Chúa có hiểu cho nỗi khốn khổ của kẻ si tình ở dưới thế này hay không? Những ngày Tết, bọn chàng phải ở lại căn cứ. Các cô bé bọn chàng quen ríu rít mang bánh chưng, mứt kẹo vào "uỷ lạo" các sĩ quan trẻ, khiến bọn chàng cũng quên được nỗi buồn xa nhà. Trang và Dung, chị nàng, cũng vào thăm chàng và Huy. Cả hai ríu rít như hai con chim khuyên, tranh nhau cắt bánh tét, bóc kẹo cho hai sĩ quan trẻ xa nhà. Trong đám nữ sinh, có một cô bé đã có cảm tình khá nồng đượm với Dũng, một người bạn chàng. Chàng còn nhớ, không uống rượu, nhưng khi từ trong phòng bước ra, cả hai mặt đỏ gay như gà chọi, chả hiểu tại sao? Kỷ niệm Toàn nhớ nhất là những hôm gần Noel 1971. Đến nhà Trang, chàng ngạc nhiên thấy nhà không có cây thông Noel. Hỏi ra mới biết vì nghèo nên bố mẹ nàng không có tiền mua. Sáng hôm sau, chàng cùng 2 tên lính vội phóng xe lên Trà Bá, nơi có vườn thông, nghe nói là của bà Nhu. Chàng và 2 người lính vội vã chặt một cây thông đẹp nhất, tạt qua phố chính của thị xã mua ít đồ trang hoàng. Chàng đậu xe cách nhà Trang vài căn, rồi cùng 2 người lính khệ nệ mang cây thông đã trang hoàng đặt ở góc vườn. Vào buổi trưa, nhà nàng đóng cửa im ỉm, có lẽ mọi người còn đang say giấc điệp. Xong việc, chàng và 2 người lính len lén rút lui. Hôm sau, chàng đến nhà Trang dự tiệc Giáng Sinh. Đến trước cửa, Trang ra đón chàng trong bộ đồ bộ, trông rất dễ thương. Chàng giả bộ sửng sốt: -- Ủa, cây Noel ở đâu mà đẹp vậy. Có phải Chúa ban cho nhà Trang không? Trang ngước lên nhìn chàng với đôi mắt tràn trề lời cảm ơn: -- Em không ngờ, có lẽ Chúa cho đấy, anh ạ! Lời nói ấy, đôi mắt đẹp như những ngôi sao nhỏ treo trên cành thông ấy, khiến trái tim chàng rung động thực sự trong đêm Noel đó, tưởng sẽ chẳng thể quên trong đời. Nhưng rồi, Toàn cảm thấy tuổi trẻ của chàng sao mà... thánh thiện thế! Với chàng, tuổi trẻ phải có những khai phá tình dục, những đụng chạm xác thịt tóe lửa chứ đâu phải những tình yêu ì ạch "yêu nhau vì ý, mến nhau vì lời" như thế này! Quan niệm của chàng, tình yêu phải có tình dục mới là tình yêu đúng và đủ, bằng không thì chỉ là tình yêu khập khiễng. Bởi thế, trong những buổi cầu nguyện với Trang ở nhà thờ, chàng luôn cảm thấy lúng túng. Ý tưởng chiếm đoạt Trang lẩn quẩn trong đầu khiến chàng cảm thấy nơi này chắc không phải chỗ của chàng. Nhìn lên tượng Chúa, chàng thấy mình tội lỗi quá! Nhưng nếu xưng tội, liệu những tư tưởng ám khói tình dục đó có thể biến mất? Chàng không tin điều này! Cả khi Trang cho biết chàng phải theo học một khóa học hôn nhân trước khi lấy Trang, chàng cũng không tin một người không biết gì về tình dục, lại có thể đưa ra những tiêu chuẩn cho một hôn nhân hạnh phúc. Tình yêu, tình yêu mà cứ phải nhìn về một hướng như St. Exupery quan niệm thì vất vả quá, Toàn nghĩ thế. Nhìn trừng trừng vào mắt nhau còn chưa ăn thua gì đây này! Toàn bèn tạo ra những mâu thuẫn để có cớ rời xa Trang. Chàng dở trò gắt gỏng và chê bai. Bà cụ chàng là một Phật tử thuần thành, chắc hẳn sẽ chẳng hài lòng khi thấy chàng lấy vợ Công giáo. Nàng lại là người Trung, các bà cụ người Bắc dĩ nhiên chẳng mặn mòi gì với con dâu người Huế! Ngoài ra, tính chàng phóng đãng, không thích bất cứ tôn giáo nào có giáo điều ràng buộc. Chàng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ trở thành một tín đồ ngoan đạo. Trang dịu dàng giải thích: -- Nếu anh không muốn "trở lại" đạo thì anh cứ giữ đạo của anh cũng được! Em đâu có cấm! -- Nhưng những đứa con mình sẽ phải theo đạo của em phải không? Rồi anh thì đi chùa, em thì đi nhà thờ, trong nhà thì bên này là bàn thờ Phật, bên kia là bàn thờ Chúa, lủng củng như thế, anh và em chịu thế nào được được! Toàn băn khoăn lắm. Tình yêu nam nữ có từ vạn cổ, tôn giáo chỉ được sáng tạo sau này. Nhưng sao các tôn giáo trên cõi đời này cứ tìm cách gây trở lực cho tình yêu? Nếu tình yêu giữa chàng và Trang là một tình yêu lớn, đầy đủ với hương vị của tình dục, chàng tin mình có thể vượt qua những trở lực này. Nhưng tình yêu của chàng với Trang chẳng hơn gì những bài thơ học trò của Nhất Tuấn, lấy gì để chàng phải hy sinh bản ngã của mình? Sau khi viết một bức thư cho Trang để phân trần về quyết định chia tay của mình, Toàn lao vào những mối tình khác với những rung động xác thịt hầu như không thể thiếu. Tuổi trẻ ngắn ngủi quá, không hưởng thụ, về già ngồi xe lăn lại tiếc hùi hụi, chàng nghĩ thế. Một chàng sĩ quan trẻ như Toàn, biết nhảy đầm, mặt mũi không đến nỗi tệ, ăn nói không đến nỗi cà lăm, việc làm quen với người nữ không đến nỗi khó khăn. Ở một thành phố ít dân, xa đô thành như thế này, một số các thiếu nữ ở đây có ước mơ rất bình thường, một tấm chồng giáo viên hoặc hạ sĩ quan là họ đã toại nguyện! Dĩ nhiên, những thiếu nữ mơ ước cao hơn cũng không hề thiếu! Một ngày của mùa Hè đỏ lửa, khi thị trấn đã bắt đầu hỗn loạn với những quân nhân thất thểu trên đường phố, chàng nhận được điện thoại ngoài cổng báo tin có Trang vào thăm. Toàn hớn hở nghĩ thầm: "Nai tơ sao lại vác xác vào miệng cọp thế này, chỉ có chết thôi em ạ!" Vào phòng chàng, Trang cho biết cần phương tiện di chuyển cho cả gia đình về Nha Trang. Với Toàn, chuyện này thì dễ dàng rồi, nhưng chuyện kia, chuyện lôi cuốn con nai tơ vào bẫy dục vọng quả là khó khăn. Chàng hứa hươu hứa vượn đủ cả, tận dụng những đụng chạm tưởng là vô tình nhưng thật ra là hữu ý. Toàn còn giả vờ ngồi lên vạt áo dài của Trang để nàng không thể di chuyển. Trang cứ vừa chống đỡ vừa cười tươi như đang tham dự một trò chơi con nít. Không sơ múi gì được, chàng đành phải xử dụng vũ lực để vật nàng lên giường. Cả 3, 4 lần, Toàn đều bị hất văng xuống sàn nhà, tí nữa thì gẫy cổ! Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua trong thất bại cay đắng, chàng đành phải để Trang ra về với lời phân trần: "Anh làm thế là vì yêu em!" Trang vẫn cười tươi như không có chuyện gì khiến Toàn bất mãn quá. Một tình huống căng thẳng như thế này, những đụng chạm cơ thể như thế này, với thằng đàn ông thổ tả như chàng thì có thể không có rung động, cũng được đi. Nhưng một người con gái trong trắng ngây thơ như Trang, chưa bao giờ đụng chạm với cơ thể đàn ông, thậm chí còn tin rằng trai gái chỉ nắm tay thôi là có thể có con, sao không có thể xúc động trước những ve vuốt của chàng? Sao nàng cứ cười tươi như thế khi ra về, không biết rằng chàng khốn khổ như thế này không? Buổi tối hôm đó, Toàn phân tích và thấy rằng mình thất bại là đúng, "thà trách mình chứ đừng tránh ai". Từ sau khi chàng viết bức thư tuyên bố "Capri c'est fini" với nàng, chê tình yêu khập khiễng ấm ớ, chỉ nhìn nhau để yêu nhau của nàng, trái tim nàng chắc đã nguội lạnh. Nàng chắc chỉ còn coi chàng như một người bạn không hơn không kém, hoặc giả còn tệ hơn thế nữa. Chàng thấy mình đánh giá mình sai lầm quá. Trang có nhiều thứ quá, nàng có một lòng tin vững chãi của một tín đồ Công giáo thuần thành, lại có sức khỏe của một cô gái "mười bảy bẻ gãy sừng trâu". (nhiều lần chàng đã thấy Trang quay gầu để lấy nước giếng ở nhà nhanh như máy và không thấy mệt mỏi tí nào!). Còn chàng, chàng có được gì? Niềm tin vào quỷ Satan của chàng không được mấy, thân thể chàng lại ốm yếu gầy gò như một đệ tử của sì ke, thua là phải. Sau này, Toàn được biết, Trang đã có một cuộc hôn nhân không vừa ý và bị tâm thần! Nhưng chàng vẫn luôn nghĩ, ai lấy được Trang sẽ yên tâm lắm vì nàng sẽ là người vợ chung thủy, không bao giờ bỏ rơi chồng khi hoạn nạn. Ở một nơi xa xôi, lúc nào chàng cũng cầu chúc cho nàng những điều hạnh phúc!
Nguyễn Giang
|
- Home
- Quân Sử
- Khung Trời Cũ
- Hội Ngộ
- Sinh Hoạt
- Tản Mạn Văn Học
- Tạp Ghi
- Nhạc
- Sư Đoàn 6 Không Quân Hành Khúc
- Bài Ca Hội Ngộ Sư Đoàn 6 Không Quân
- Trần Duy Đức & Hạt Thơ Nẩy Chồi Nốt Nhạc
- Xưa Trên Đó (Võ Ý & Trần Duy Đức)
- Em Yêu Dấu (Hoàng Khai Nhan)
- Mùa Thu Paris (Cung Trầm Tưởng & Phạm Duy)
- Lê Thương & 70 Năm "Hòn Vọng Phu"
- Lệ Đá (Trần Trịnh & Hà Huyền Chi)
- Giai Thoại Về Nhạc Phẩm "Làng Tôi"
- Rơi Về Nhau (Trần Duy Đức & Diễm)
- Nhạc Thính Phòng (Hoàng Khai Nhan)
- Văn
- Thơ
- About
Monday, September 26, 2016
Bồi Hồi Trong Tiếng Chuông Ngân
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment