Tuesday, April 21, 2020

VỪNG ƠI! HÃY MỞ RA

Câu chuyện tản mạn của

Diễm


Đã bao giờ bạn đứng trước cánh cửa tủ lạnh và lẩm nhẩm câu này như tôi với hy vọng là cánh cửa kia sẽ mở ra với đầy ắp thức ăn tươi ngon phía bên trong như một kho báu không bao giờ cạn kiệt?

Đây chính là câu thần chú từ truyện "Alibaba và 40 tên cướp" trong chuỗi truyện cổ tích "Ngàn Lẻ Một Đêm" xứ Ba Tư đã làm mê mẩn biết bao trái tim mơ ước điều thần thoại... trong đó có...tôi!

Open, Sesame!
Apriti Sesamo!
Sésame, ouvre-toi!

Kìa! Cửa tủ lạnh của tôi đang mở ra... nhưng than ôi, bên trong trống trơn, không có kho tàng… bởi vì đã gần một tháng kể từ ngày thống đốc tiểu bang Gavin Newsom phát lệnh kêu gọi trú-ẩn-tại-gia đến 40 triệu dân California.

Nhân đây, xin cho phép được “ba hoa chích choè" một chút để "khoe" với bạn đọc về California của tôi là một tiểu bang đông dân nhất nước Mỹ. Dân số Cali tính bằng dân số của 21 tiểu bang nhỏ cộng lại và gấp đôi dân số New York.

Và bởi vì nằm trong "Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ," chứ nếu được tính như một "quốc gia" riêng biệt, thì kinh tế California được xếp đâu đó vào hạng “top-ten” của thế giới chứ hổng phải dạng vừa đâu nhé!

Tiếc rằng điều khoe khoang của tôi trong lúc này chả "hợp thời" tí nào! Bởi vì trong "thời Covid-19" thì càng đông dân càng nhiều hiểm hoạ lây lan, và đó cũng chính là lý do mà vị thống đốc trẻ tuổi và điển trai của Cali hết sức lo âu.

Vì ý thức được điều này, nên chúng tôi nhất nhất tuân thủ lệnh thống đốc, càng ý thức hơn nữa trong chuyện mua "thiết yếu phẩm" dự trữ trong gia đình từ bài học "toa-lét-pấy pờ" cười ra nước mắt.

Khi đi chợ, tôi chỉ mua vừa đủ để dự trữ khoảng 2 tuần mỗi lần, và mua thứ gì cũng nhân đôi, ví dụ như 2 bịch lạp xưởng, 2 gói tôm khô, 2 vỉ trứng, 2 chai nước mắm... còn để dành phần cho người đến sau có cái mà mua.

Đúng là "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ," cảnh chợ búa trong thời Covid-19 cũng thật là ảm đạm. Những cái kệ trống trơn, hàng hoá rất hạn chế, không đầy đủ. Ví dụ như nấu phở thì thiếu thịt, chỉ có nước soup hầm xương ăn với bò viên. Tôi nuốt nước miếng đánh ực khi nhớ tới những điều đã viết trong bài thơ "Phở Yêu" cách đây không lâu:

Tái, chín, nạm, gầu, gân, sách
Ôi! Bao bùi béo trong đời...

Hic! Giờ đây, một tô phở đầy đủ mọi gia vị như xưa là cả một ước mơ!

Nhưng... vẫn còn có xương để hầm lấy nước cốt và còn bò viên là kể như chúng tôi quá may mắn rồi, còn than vãn gì chớ ... he he...có ăn không thì bảo!

Một chút thiếu thốn để chia sẻ 'trên tinh thần' với những thiếu thốn và cực khổ của đội ngũ người nơi "tiền tuyến" đang chiến đấu với giặc Covid kia kể cũng nên mà!

Một chút thiếu thốn để thử thách niềm tin và nghị lực. Một chút thiếu thốn để kích thích sự sáng tạo trong hoàn cảnh khó khăn.

Và hãy xem như một chút thiếu thốn để làm giàu trí tưởng tượng và thả hồn mình trôi ngược dòng ký ức nhớ về miền cổ tích tuổi ấu thơ… “Vừng ơi! Hãy mở ra”.

Diễm - 4/18/2020

Hình minh họa: Sưu tầm từ internet và là kết quả photoshop của Rĩm



No comments:

Post a Comment