Sunday, January 1, 2017

Người Phi Công

Huy Sơn

Lời Mở Đầu:

Không Quân Việt Nam Cộng Hòa là một Quân Chủng mang tính khoa học và kỹ thuật. Do đó, từ người phi công, thợ máy, đến các chuyên viên bảo trì tiếp liệu, v.v.. đều được huấn luyện thật kỹ càng để điều hành những khí cụ mang tính kỹ thuật đó. Xin mời thưởng thức tiểu phẩm "Người Phi Công" của Huy Sơn sau đây. Ban Biên Tập ước mong nhận được những bài viết liên quan đến các chỉ số nghành nghề khác của Quân Chủng.

Trân trọng

Muốn trở thành phi công thì phải có sức khỏe tốt, chữ tốt ở đây có nghiã là mắt phải nhìn được 20/20, tai phải nghe được 100/100, răng phải đủ và không bị sâu, cao tối thiểu 1 thước 62, nặng tối thiểu 48 ký lô và nội tạng gồm tim, gan, phèo, phổi đều tốt cả.

Ngoài những yếu tố đó người phi công còn phải có một vóc dáng dễ coi. Khách quan mà nói Thượng Đế đã ban cho những tác phẩm của ngài, lúc này ở trong tình trạng thật là hoàn hảo mà người đời dẫu có tiền rừng bạc bể khi cần cũng không mua được. Nguyên do của sự đòi hỏi khó khăn này cũng dễ hiểu, vì rằng nếu thân thể có khỏe mạnh thì trí óc mới minh mẫn, để có được những quyết định chính xác cho việc hoàn thành tốt mỗi phi vụ.

Chẳng hạn như người phi công lái máy bay vận tải, ngoài trách nhiệm nặng nề bảo toàn chiếc máy bay trị giá hàng triệu đô la còn có trọng trách đối với hàng trăm sinh mạng hành khách. Thêm vào đó nhờ luật lệ áp dụng cho ngành hàng không rất chặt chẽ nên tai nạn được giảm thiều tối đa.

Còn về phi công tác chiến thì khỏi nói, ngoài sự việc cao cả là sẵn sàng hy sinh mạng sống của chính mình để bảo vệ sự an toàn của lãnh thổ mỗi khi có giặc xâm lăng, chính phủ cũng phải tin tưởng vào khả năng cuả họ để giao phó điều khiển những chiếc máy bay quý giá.

Chương trình đào tạo một người phi công rất tốn kém. Nó gồm các chi phí huấn luyện về lý thuyết và thực hành. Lý thuyết gồm có cách cấu tạo của phi cơ, khí tượng và cách thức điều khiển máy bay. Thực hành là lúc học trò được thầy chỉ dẫn cách thức bay bổng ở trên không, cũng giống như hình ảnh con chim mẹ dìu dắt con chim con khi nó mới ra ràng và mon men tập bay. Chương trình này thường kéo dài từ một đến hai năm. Đa số các phi công của miền Nam Việt Nam được tốt nghiệp từ các trường dạy lái máy bay nổi tiếng tại Pháp hay Hoa Kỳ, thời gian cho mỗi khoá học kéo dài từ một đến hai năm.

Tại căn cứ Không Quân Nha Trang có trường đào tạo ra phi công ngành Quan Sát. Đến năm 1973 thì có thêm khoá đào tạo phi công Trực Thăng, đồng thời ở căn cứ Không Quân Phan Rang cũng mở trường dạy bay T-37.

Trong cuộc chiến chống lại hiểm họa xâm lăng của Cộng Sản, dân tộc Việt Nam đã mất đi những anh hùng Không Quân tên tuổi. Một trong những phi công đó là Phạm Phú Quốc. Anh tốt nghiệp khoá phi công bên Pháp. Anh bay máy bay Skyraider, đã bị bắn và mất tích trong một phi vụ Bắc Phạt vào năm 1965. Để thương tiếc anh, nhạc sĩ Phạm Duy đã viết bài ca "Huyền Sử Ca Một Ngừơi Mang Tên Quốc", rất nổi tiếng được nhiều người ưa thích qua tiếng hát truyền cảm của nam danh ca Duy Khánh đã đi sâu vào lòng người nhiều luyến tiếc cho một người phi công thời chiến, một lần cất cánh bay đi và không bao giờ về lại...


Huyền Sử Ca Một Ngừơi Mang Tên Quốc
Sáng tác: Phạm Duy
Tiếng hát: Duy Khánh

Năm 1971, sau khi mãn khoá học bay tại Hoa Kỳ tôi về nước và được bổ nhiệm phục vụ phi đoàn tác chiến A-37, 520, danh hiệu Thần Báo, đồn trú tại căn cứ Không Quân Trà Nóc thuộc tỉnh Cần Thơ. Những ngày đầu, chân ướt chân ráo đang bơ vơ, may thay tôi được một đại uý phi công trẻ trong phi đoàn tên là Nguyễn Minh Sơn, trùng tên với tôi và ở ngay cạnh phòng trong cư xá Sĩ Quan Độc Thân. Anh đã tận tình giúp đỡ tôi từng đường đi, lối bước cho chóng thích hợp với đời sống ở nơi Tây Đô dễ thương này.

Đến năm 1972, tôi phải chia tay anh để đi đến phục vụ phi đoàn tân lập 532 (Gấu Đen) đồn trú tại căn cứ Không Quân Phù Cát thuộc tỉnh Bình Định.

Bẵng đi ba năm, tôi tình cờ gập lại anh vào một buổi sáng tại Tân Sơn Nhất khi các phi đoàn A-37 tụ tập tại đây trong tháng cuối của chiến tranh. Chúng tôi tay bắt mặt mừng, hứa hẹn với nhau đủ thứ cho những ngày sắp tới. Trước khi chia tay, tôi hỏi anh đã lập gia đình chưa, anh cho biết là anh sắp làm đám cưới với cô xướng ngôn viên của đài truyền hình Cần Thơ và chắc chắn tôi sẽ được có tên trong danh sách khách mời.

Sang ngày kế tiếp, tôi bất chợt được thông báo là anh đã đền nợ nước trong một phi vụ vừa mới được điều động đánh tại xã Thủ Thừa, thuộc quận Tân An. Nghe xong chân tay tôi bủn rủn như người mất hồn, cổ họng bị nghẹn như có vật gì chấn ngang, hai mắt thấy nhoà đi bởi những giọt nước từ từ lăn dài trên má, có lẽ tôi đang khóc...

Cái cảm giác phải mất đi một người anh, đồng nghiệp nó đau đớn vô vàn nhưng nếu đem so sánh với cái nỗi đau của những người thiếu nữ có người yêu là những chàng phi công và nếu không may có một ngày họ bị gẫy cánh trên chiến trường, không gian đã ấp ủ hình hài của họ, thì chắc chắn cái nỗi đau đó sẽ còn to lớn hơn nhiều...

Tôi thầm cầu mong Thượng Đế, xin ngài luôn ban cho những người thiếu nữ kém may mắn này nhiều phước lành cho quãng đời còn lại của họ.

Huy Sơn



1 comment:

  1. Viết hay lắm Sơn ơi!
    Hào quang cũ vẫn còn le lói
    Người phi công già cúi mặt buồn tênh

    Đang cố viết bài ca này nè bồ:
    "Người lính già, phi công xưa, trông mây bay nhớ về tổ quốc
    Còn lại gì, nơi tha phương, nghe trong tim tiếng gọi nỉ non"

    ReplyDelete