Tạp Ghi
Diễm
Con Diễm vừa tìm được Thằng Dũng. Đây không phải là hai nhân vật trong một quyển tiểu thuyết nào đó của Duyên Anh đâu nhé quý vị. Chúng chỉ là hai đứa trẻ hàng xóm ở đối diện nhà nhau trong một con hẻm nhỏ đường Đặng Dung, Quận Nhất tại Saigon năm nào. Năm Con Diễm dọn về căn nhà số 17 đường Đặng Dung thì nó mới khoảng 10-11 tuổi. Bố nó lên đường vào tù cải tạo nên mẹ con nó phải về nương nhờ nhà ngoại. Ngôi nhà nhỏ đó đã gắn bó với nó biết bao kỷ niệm cho đến khi bố nó trở về, rồi cho tới khi gia đình nó lên đường qua Mỹ tái định cư theo chương trình HO vào tháng 8, 1991. Lúc đó, Thằng Dũng cũng trạc tuổi nó. Gia đình hai đứa vốn biết nhau từ một, hai thế hệ trước. Từ ông bà chúng, xuống đến bố mẹ, chúng nó là thế hệ tiếp nối của mối quan hệ hàng xóm thân thiết đặc trưng của văn hoá Việt Nam. Không biết hiện tại như thế nào, chứ thời đó hàng xóm ở Việt Nam thân nhau lắm, “tối lửa tắt đèn” là có... hàng xóm. Chả là vì những ngôi nhà san sát nhau trong một con hẻm nhỏ thường có chung một bức vách - "Tai vách, mạch rừng." Nhà bên này nói gì, nhà bên kia có thể nghe hết. Nhà bên này nấu món gì nhà bên kia cũng ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng. Huống chi là Diễm và Dũng ở đối diện nhà nhau. Lúc ấy, cả hai đứa đều không có bố. Lúc ấy, cả hai đứa đều non nớt và không hề có khái niệm gì về hai ông bố của chúng cũng chính là hai người bạn đồng môn được đào tạo cùng một khoá từ ngôi trường quân sự danh tiếng của Việt Nam thời bấy giờ: Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam tại Đà Lạt - Khóa 17 Lê Lai, 1963. Lúc ấy, chúng đều là những đứa trẻ sống trong một gia đình thiếu vắng cha. Vì vậy, chúng có cùng một mong ước: sự trở về của người cha. Con Diễm thì biết rõ là bố nó đang ở trong tù Cộng Sản ở một nơi rất xa xôi và cực khổ. Mẹ nó đã dắt chị em nó đi thăm bố mấy lần, có lần phải đi bằng tàu hoả. Lần đó suýt nữa nó bị lạc mất một đứa em trai bởi vì tàu chỉ dừng tại mỗi bến có một vài phút mà người lên kẻ xuống chen chúc xô đẩy nhau thật kinh khủng. Khi tàu chuyển bánh, thằng cu Đạt em nó bị kẹt lại trên tàu. Mẹ nó sợ hãi cố níu lấy bàn tay bé xíu của thằng con nhất định không buông, cho dù bị bà bán bưởi mang đôi quang gánh thật to đạp lên mặt đau điếng. Mẹ nó phải hét toáng lên "Cứu con tôi!" và dùng hết sức bình sinh để kéo thằng bé xuống kịp thời. Hiểm hoạ mất con chỉ cách có một sợi tóc! Thằng Dũng, đáng thương hơn, vì nó không biết bố nó đang ở đâu. Nó chỉ biết bố nó là một "Chiến Sĩ Anh Hùng MIA" (Missing In Action) vì đồng đội của bố nó sống sót trở về kể lại cho gia đình nghe gương can trường của bố nó trong trận chiến Mùa Hè Đỏ Lửa 1972. Lúc ấy, mẹ nó đang mang thai đứa em gái út. Có lẽ nỗi nhớ thương chồng ám ảnh người mẹ đau khổ của nó trong từng giấc ngủ suốt thai kỳ nên em gái nó khi chào đời đã được mẹ đặt cho một cái tên được ghép bằng chữ "Mộng" (chữ đệm của tên bố nó) cùng với hai chữ "Hoài Quân" (nhớ chồng!) Vậy mà bọn con nít hàng xóm ngày ấy, bao gồm cả Con Diễm, thật là đáng ghét! Chúng cứ giễu con bé em nó bằng cách gọi trại ra thành "Mông Ngoài Quần" làm cho con bé phải bật khóc tấm tức mà đâu hiểu được nỗi lòng người mẹ. Mẹ nó không bao giờ tin là bố nó đã chết. Trong lòng mẹ nó, bố nó vĩnh viễn là một Người Hùng và... sẽ trở về! May mắn thay, cả hai đứa đều có người mẹ tuyệt vời. Mẹ của Thằng Dũng rất đảm đang và tháo vát, dường như món gì mẹ nó nấu đều ngon, nhất là món "phở," vì vậy mà mẹ nó cày cục gom góp vốn liếng mở được một quán phở nho nhỏ trong thành phố. Công việc buôn bán nấu nướng khiến bà bận rộn và hay vắng nhà. Tuy nhiên, điều làm cho Thằng Dũng bực nhất là trước khi đi, mẹ nó cứ nhốt anh em nó trong nhà và khoá trái bên ngoài rồi mang chìa khóa sang gởi bên nhà Con Diễm với lời dặn dò "Rủi có chuyện gì..." Nó bực lắm! Bởi vì những lúc như vậy chị em Con Diễm cứ hay le lưỡi trêu nó và ánh mắt ranh mãnh của Con Diễm cứ nheo nheo nhìn nó giễu cợt. Nó ấm ức!
Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt, Hic!... Nó đồng cảm với nỗi ấm ức của "Ông Ba Mươi" trong bài thơ "Nhớ Rừng" của Thế Lữ hơn ai hết! Nó bèn nghĩ cách. A! con gà mái của nó nuôi bấy lâu bỗng... đẻ trứng vàng. Nó đứng bên trong song cửa sắt dụ khị: - Ê! Diễm. Sang nhà tao chơi không? Gà tao đẻ trứng, mình chơi làm bánh đi! Mặt Con Diễm vênh lên, nói: - Thôi đi! Không được đâu. Mẹ mày mà biết la tao chết! Thằng Dũng... "ủ mưu": - Sao mẹ tao biết được? Mày mở cửa vào rồi tụi mình làm bánh. Khi nào xong mày "nhốt" tao lại, làm sao mẹ tao biết được? Nó bồi thêm: - Bánh bột mì nhồi trứng ngon lắm đó nha! (Ha ha! Nó biết Con Diễm có tới mấy cái "nốt ruồi ham ăn" trên mặt mà - phen này khó đỡ nhá!) Quả thật, Con Diễm bị trúng kế, nuốt nước bọt đánh "ực," nhưng cũng làm bộ gãi đầu ra chiều suy nghĩ: - Ừa, thôi cũng được. Một lần thôi nha! Thế là mấy đứa nhóc hàng xóm có một buổi trưa hè đúng kiểu "vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm." Chúng nhồi nhào món bánh bột "bảy món" với tất cả tài nghệ non trẻ của chúng và tất nhiên là tấm tắc, xuýt xoa khen ngon. Sau đó, Con Diễm chùi mép, chùi tay sạch sẽ, nó "nhốt" anh em Thằng Dũng lại theo kiểu "vũ như cẩn" và chuồn về nhà êm re như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tuổi thơ của chúng trôi qua mau trong cái bối cảnh giao thời của nước Việt đầy khốn khó, cho đến ngày gia đình Thằng Dũng lên đường qua Mỹ do người dì của nó đứng đơn bảo lãnh. Hôm đó là một ngày buồn hiu hắt. Thằng Dũng phải cõng trên lưng người mẹ đã lả đi vì khóc, đưa mẹ nó lên xe ra Phi Trường Tân Sơn Nhất. Cuộc chiến với Cộng Sản đã cướp đi người cha của nó, và cho đến giờ phút cuối cùng trên quê hương, những con người gian xảo do chế độ Cộng Sản sản sinh ra lại tiếp tục cướp trắng ngôi nhà mà lẽ ra đã trở thành chút vốn liếng cho mẹ góa con côi gầy dựng cuộc sống trên xứ người. Hai đứa hoàn toàn mất liên lạc từ đó.
Mãi cho đến hơn ba mươi năm sau, một hôm, Con Diễm được các chú bác trong Khóa 17 Võ Bị giao cho nhiệm vụ tổ chức một buổi hội ngộ hai thế hệ. Nó lướt qua quyển Kỷ Yếu Khóa 17 của bố nó và chợt dừng lại nơi tấm hình thân phụ của Thằng Dũng. Nó chợt nhớ cậu bạn hàng xóm thuở thiếu thời và phải ra sức lùng kiếm vòng vèo nửa vòng trái đất mới có được số phone của Thằng Dũng. Tim nó đập mạnh khi nghe giọng nói thằng bạn tinh nghịch năm nào giờ đây đã trở thành giọng một người đàn ông vững vàng và ấm áp. Chúng trao đổi với nhau biết bao là chuyện xưa, chuyện nay, khoe nhau hình ảnh gia đình đuề huề của mỗi đứa. Câu chuyện của chúng chắc cũng giống như câu chuyện của bao nhiêu nhóc tì khác trong xã hội Việt Nam thời đó. Vậy mà giờ đây, sau 36 năm gặp lại, những giá trị cảm xúc quý báu về tuổi thơ nơi quê hương vẫn như nước sông dâng đầy trong lòng chúng. Chợt! Thằng Dũng gửi qua một dòng tin nhắn: "Mấy cái nốt ruồi trên mặt còn không ta?" Trời! Ha ha...
Diễm - 7/30/2019
|
- Home
- Quân Sử
- Khung Trời Cũ
- Hội Ngộ
- Sinh Hoạt
- Tản Mạn Văn Học
- Tạp Ghi
- Nhạc
- Sư Đoàn 6 Không Quân Hành Khúc
- Bài Ca Hội Ngộ Sư Đoàn 6 Không Quân
- Trần Duy Đức & Hạt Thơ Nẩy Chồi Nốt Nhạc
- Xưa Trên Đó (Võ Ý & Trần Duy Đức)
- Em Yêu Dấu (Hoàng Khai Nhan)
- Mùa Thu Paris (Cung Trầm Tưởng & Phạm Duy)
- Lê Thương & 70 Năm "Hòn Vọng Phu"
- Lệ Đá (Trần Trịnh & Hà Huyền Chi)
- Giai Thoại Về Nhạc Phẩm "Làng Tôi"
- Rơi Về Nhau (Trần Duy Đức & Diễm)
- Nhạc Thính Phòng (Hoàng Khai Nhan)
- Văn
- Thơ
- About
Wednesday, July 31, 2019
Con Diễm - Thằng Dũng
Wednesday, July 24, 2019
Nhớ Bạn Cũ
Tùy bútPhạm Minh XuânĐể nhớ về 7/68 Lê Văn Độ
Tôi là chứng nhân của những chuyện xẩy ra ở Phi Đoàn 530 thời 1971-1974. Trong Phi Đoàn 530 trước khi có Thiếu Úy Vĩnh Thuận về (1973) thì chỉ có Lê Văn Độ và tôi là dân Huế chính cống bị thuyên chuyển lên Pleiku cùng một lúc. Trong Phi Đoàn thường hay trêu chọc hai thằng tôi là dân 'Huệ' mà bày đặt đi Không Quân và bay 'Khù-Trục'(?) không trách gì bị tống cổ lên ‘Plề-Cu’ vì thiếu ‘piston’. Hồi đó trong 3 phi đoàn khu trục còn lại của KQVNCH 514, 518, và 530 hầu hết là người Nam và Bắc. Hai phe nầy kèn cựa và chơi nhau hằng ngày. Chỉ có mấy thằng Huế thủ phận con rơi con rớt, làm... thinh và suốt ngày làm... tầm bậy cho đỡ buồn! Bên cạnh người bạn nối khố trong quân trường của Lê Văn Độ là Nguyễn Văn Trường ra, tôi cũng là một thằng bạn Huế gốc 7/68 chí thân của Lê Văn Độ trong cuộc đời bay bổng. Độ đã gắn liền với tôi từ khi ở trong trường bay cho đến khi Độ được hạ huyệt. Độ cùng đi Mỹ và được sắp xếp vào cùng 'K' Flight với tôi ở trường bay Keesler AFB (MS.). Ra trường Độ có điểm 'academic' và tôi có điểm 'flying' cao của 'K' Flight vì vậy hai thằng là hai candidates duy nhất của 'K' Flight... bị chọn đi Skyraider, vì hồi 1969-1970 US-Navy bắt đầu chính thức chuyển giao toàn thể Skyraider cho USAF và USAF phải mở trường tự huấn luyện Skyraider cho USAF ở ngay tại S.O.G Center / Hurburt Field (Eglin AFB, FL.). Bốn khóa trước bọn tôi (71-01; 71-02; 71-03; 71-04 - See attached pictures) Pilot bị ra cỏ và đập máy bay khá nhiều cho nên trước ngày Class 71-05 bọn tôi mãn khóa, Col. Yeally và Staff của ông ta đích thân bay qua Keesler AFB cho đám T-28 Instructor Pilots biết là Trường Huấn Luyện A-1 không muốn nhận graduated-pilot 'yếu' nữa! Trong dịp nầy, để khuyến khích và động viên tinh thần, đám nầy cho tôi và Độ leo lên 'tham quan' hai chiếc AD-5 đồ sộ, dơ bẩn và 'ugly SOB' bám đầy dầu mỡ mà họ đã dùng để bay qua Keesler. Không ngờ họ đã làm tôi và Độ quá 'khủng' và muốn đái trong quần luôn! Lòng buồn rười rượi vì cái dơ dáy và uy hiếp tinh thần của chiếc A-1. Không biết với trình độ hơi non tay lái, mới ra trường của mình, rồi có thể chế ngự được con 'trâu điên' nầy chăng?! (USAF called it 'A DUMP TRUCK') Về Pleiku Tôi còn được 'adopted' bởi các tay đàn anh cô hồn các đảng: Phạm-Văn-Thặng 'Fulro', T.K.Long 'Lăng Quăng', Phúc 'Gandhi', Phùng 'Django' v.v... để tiếp tục quậy và say sưa vô kỷ luật. Còn Độ thì rất hiền từ và chừng mực. Độ cực kỳ chăm chỉ trong việc bay bổng. Trời xấu là thầy mang DASH-1 ra thầy đọc để toan tính học thuộc lòng luôn cả Emergency Procedure section. Tuy khác lối sống nhưng hai thằng tôi rất thương nhau. Có lẽ là vì có chung Huế và 7/68 DNA, và ở chung phòng. Độ và tôi 'shared' chung một phòng ở cư xá của Mỹ để lại cho PĐ-530 trên đồi cao phía Bắc của căn cứ nhìn xuống phi-đạo, ATC Tower và Tarmac của 2 Phi Đoàn Trực-Thăng. Đêm đầu tiên sau khi Độ bị tai nạn (See the last attached picture) người ta đem bộ đồ bay của Độ từ bệnh xá về quăng vào dưới gường của Độ. Mùi khét của da thịt Độ làm tôi không thể nào ngủ được, phải vác mền mùng qua phòng của Tiến Chỉnh ngủ. Sáng sớm hôm sau, được tin Độ đã qua đời tại Long Bình, Phi Đoàn Trưởng Tr/T Mười 'Lung' kêu tôi vào và yêu cầu tôi đem thi hài Độ về Huế để lo một đám tang thật đàng hoàng cho Độ. Tr/T Mười 'Lung' bảo: "Tôi biết ông anh rể của anh là Đ/T Tôn-Thất-Khiên làm Tỉnh-Trưởng Huế. Anh ráng làm đám tang cho anh Độ càng trịnh trọng chừng nào càng tốt chừng đó để gia đình của người anh em Jupiter chúng ta được vui lòng và thỏa nguyện". Ông thân sinh của Độ rất thật thà và chất phát giống như Độ. Khi tôi gặp và xin được biết ước nguyện của gia-đình thì ông cụ cho biết chỉ muốn lúc hạ huyệt có được một dàn kèn của ban quân-nhạc tiểu-khu thổi bài Chiêu Hồn Tử Sĩ. Ngày hạ huyệt 2 GMC với đầy đủ kèn trống của Tiểu Khu đã làm ông cụ và bà con ở Bao-Vinh/Huế hãnh diện và vui lòng. Kỷ niệm buồn vẫn không bao giờ quên: Những chiều gần Tết thật vắng lặng ở mọi công sở ở Biên Hòa. Tôi theo trực thăng đưa thi hài của Độ về Tử Sĩ Đường Tân Sơn Nhất. Từ Burn-Treatment-Center của Long-Bình Hospital, Trực Thăng dropped tôi xuống Tarmac Khu-Trục A-1 ở Biên Hòa AFB để tôi mượn xe Honda của 1 người bạn Khu-Trục 518 chạy đi ra Tòa Hành Chánh Tỉnh làm giấy khai tử cho Độ trước khi đưa Độ về Huế (vì Độ chết ở Long Bình chứ không phải ở Pleiku). Phòng sở nào cũng có bàn thờ cúng kiến ngay trước cửa để rước Ông Bà về ăn Tết, chạy tìm người muốn hụt hơi mới xong 1 giấy khai tử có đủ chữ ký cho Độ. Tối hôm đó tôi ngồi với ông cụ của Độ trong Tử-Sĩ-Đường cho tới 9:00 đêm. Thật là rợn người, không chữ nghĩa nào có thể diễn tả được cái khung cảnh ghê rợn nầy và lòng thương con vô bờ bến của một người cha. Sau khi đem quan tài vào Tử-Sĩ-Đường, quan tài được kê lên hai 'con ngựa' gỗ thô sơ, một bát nhang và hai cây đèn cầy ở hai đầu quan tài. Mọi người đều biến mất chỉ còn lại hai bác con, một ông già đang đau khổ và một thằng pilot Khu-Trục, tay dao tay súng, trông oai phong lẫm liệt nhưng nhát gan, thỏ đế, sợ ma còn hơn sợ cọp. Thú thật hôm đó tôi cũng không biết phải giải quyết sự việc bằng cách nào!? Rồi sau đây mình phải làm gì nữa đây?? (lần đầu tiên trong đời lo cho 1 thằng bạn mới chết, không biết mô tê gì cả!!!!). Hôm đó quan tài của Độ là chiếc quan tài duy nhất trong căn phòng rộng lớn và ma quái của Tử-Sĩ-Đường. Sự đơn lẻ càng làm cho không khí lạnh lẽo hơn. Tiếng gió hú qua mái hiên ở đằng sau nhà càng làm cho khung cảnh thêm ghê rợn như những chuyện ma quái mà tôi đã đọc lúc còn nhỏ. Hai Bác Con ngồi trong bóng tối của Tử-Sĩ-Đường. Cuối cùng tôi phải lên tiếng và hỏi: "Thưa Bác, Độ về tới đây là cũng tạm thời xong được một bước trước khi chiều mai máy bay C-123 đưa Độ về Huế. Vậy con xin mời bác về nhà con ở Chợ Lớn ngủ qua đêm rồi ngày mai mình trở lại". Ông Cụ cám ơn và từ chối: "Tui muốn ngồi ở chỗ ni với con tui cho hết đêm ni, để hắn nằm một mình lạnh lẽo không đành. tui không đi mô cả. Tết 'dức' tui hiểu, anh đi về với gia đình đi rồi mai trở vô với tui cũng được". Trong những tình huống như thế nầy mới thấy được tình cha thương con. Tôi chạy vội ra ngoài cổng Phi-Long mua một ổ bánh mì thịt và một chai xá xị cho ông cụ của Độ trước khi thắp một nén nhang khấn thầm với Độ: "Độ, mầy biết tau ham chơi nhưng tau đã đưa mầy về tới đây rồi, mầy cho tau chạy về thăm nhà một chút trong ba ngày Tết rồi ngày mai tao vô lại với mầy". Vái xong ba vái là tôi đi lui, trông ông cụ ngồi một mình bên quan tài con, tôi không thể nào đủ mạnh để cầm lại nước mắt của mình vì kính phục lòng hy sinh và tình cao cả của Cha và Con. Ngày hôm sau, sau khi giải thích cho ông cụ, tôi cho phép đục 4 lỗ trên quan tài (để release the pressure trong hòm lúc lên cao độ) để đưa Độ về Phú-Bài Huế và gác hòm 3 ngày 3 đêm trước khi hạ huyệt. Có thể nói Độ là người bạn 7/68 mà tôi đã có duyên gắn bó nhất và dành nhiều thì giờ nhất cho nhau trong cuối cuộc đời binh nghiệp. Nhân một lỗi nhỏ trong bài viết của Hà 'cà-chớn' Trần-Ngọc Nguyên-Vũ mà tôi lại có dịp ngồi ôn lại một kỷ niệm xưa cùng chia sẻ với anh em. Cũng là một cái duyên để nhớ bạn cũ. Phạm Minh Xuân Lê Văn Độ (người đứng bìa phải) và bạn bè Lê Văn Độ (người đứng bìa trái) và bạn bè Máy bay của Độ bị tai nạn ở phi trường Cù Hanh, Pleiku. |
Wednesday, July 17, 2019
Em Yêu Dấu
Chuyện tản mạn củaDiễmCó một bài hát mà tôi rất thích và thường nghêu ngao từ thuở còn là một cô gái nhỏ những câu như sau:
Em yêu dấu ơi, ngồi bên anh đi bé ơi Thích lắm! nhưng lại không biết tác giả là ai? Thời đó ở Việt Nam đâu có internet, đâu có nhà hiền triết thông thái mang tên Google để mình có thể bay lên online lướt tìm điều muốn kiếm. Đành chịu! Lúc ấy, tôi chỉ thầm nghĩ "Ôi! cái ông nhạc sĩ nào mà rành 'tâm lý phụ nữ' thế không biết. Ai mà chả thích được gọi là "Yêu dấu," là "Bé ơi!" Ai mà chả thích được người yêu đưa... "xuống đời..." Hi hi. Trộm nghĩ, nếu như thế giới loài người ai cũng hiểu được tiếng Việt thì có lẽ đây là bài hát được yêu thích nhất của hơn phân nửa nhân loại. Chỉ mới thật gần đây thôi, tôi mới biết tác giả bài hát này không phải ai xa lạ mà chính là chú Hoàng Khai Nhan - biệt danh Hoàng Lão Tà Tà – người “khét tiếng” trong "giới giang hồ" về tài hoa của chú. Chú là một nghệ sĩ "rất" đa tài. Chú viết nhạc, làm thơ, viết văn, chụp hình, và đặc biệt nhất là những video nhạc tuyệt đẹp bay bổng trên khung trời YouTube như những cánh bướm khoe sắc thắm tô điểm cho cuộc đời. Chính vì vậy, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như mỗi ngày lại biết thêm một "tài hoa" mới của chú, ví dụ như chú rất giỏi đi "câu cua" ngoài biển chẳng hạn... hi hi! Tôi gọi chú là "Hoàng Thúc Tà Tà" và bắt đầu lẻn vào "trang nhà Hoàng Khai Nhan" nơi mà chú "dụng võ" đồng thời nghe ngóng tình hình trong “giới võ lâm” thì biết được thêm vài điều thú vị như sau:
Hèn chi mà trong bài hát này, hình ảnh "Em yêu dấu" của chú được gắn liền với hình ảnh "bếp chiều" ("Về đây ta nhen bếp chiều") và "bếp vui" ("Ấm trên môi như lửa hồng bếp vui"). Ôi chao! thì ra câu ngạn ngữ "con đường ngắn nhất đến trái tim của một người đàn ông là đi ngang qua cái bao tử" quả thật không sai chút nào! Có rất nhiều ca sĩ đã hát bài hát này, kể cả ông bác họ Vũ Khanh của tôi. Nhưng thật lòng mà nói, dường như ngay cả bác tôi vẫn hát chưa... tới lắm! Khi biết là nhạc của chú, tôi đem điều này nói với chú và năn nỉ chú hát. Chú chỉ trả lời rất gọn: "Cháu chờ nhá!" Và sáng nay thức dậy, trong hộp thư của tôi có món quà âm nhạc vui vui đầu ngày từ Hoàng Thúc Tà Tà. Hi hi... thì ra chú đâu có "tà tà" như tên gọi! Xin mời quý vị cùng thưởng thức "Em Yêu Dấu" lần đầu tiên được trình bày bởi chính tác giả, nhạc sĩ Hoàng Khai Nhan, hoà cùng với giọng bè êm như nhung của bác sĩ/ca sĩ Vương Đức Hậu, hòa âm: Quang Đạt, hình ảnh: Dương Minh.
Em Yêu DấuSáng tác: Hoàng Khai NhanHát: Hoàng Khai Nhan & Vương Đức Hậu
Vương Đức Hậu & Hoàng Khai NhanCháu kính chúc Hoàng Thúc Tà Tà và Hoàng Cô "Em Yêu Dấu" mãi vui khoẻ để tiếp tục "về đây ta nhen bếp chiều" cống hiến cho đời sống những tô phở "nghệ thuật" thơm ngon nhất trần đời. Diễm - 7/17/2019![]() EM YÊU DẤU(Nhạc và Lời: Hoàng Khai Nhan)
Em yêu dấu ơi, một chiều xưa mưa ướt vai
Em yêu dấu ơi, ngồi bên anh đi bé ơi
(Đ.K)
Em yêu dấu ơi, ngồi bên anh đi bé ơi ![]() ![]() |
Tuesday, July 16, 2019
Xưa Trên Đó
Friday, July 12, 2019
Dư Âm
Monday, July 8, 2019
Con Bé Diễm Pleiku
Sunday, July 7, 2019
Thú Vị Cúp Đá Banh Nữ
Tạp GhiBắc Đẩu Võ ÝThời trung học, tôi cũng thích đá banh. Khi vào quân đội thì sở thích nầy không còn cơ hội nữa. Khi vào tù cộng sản, TV không là tiêu chuẩn của “ngụy quân ngụy quyền.” Những năm sau 1988 (năm tôi ra tù), hình như cũng có cúp đá banh thế giới, nhưng tâm trí đâu mà mà xem? Hơn nữa, gia đình thuộc chế độ cũ đâu dễ kiếm ra tiền để sắm TV mà xem đá banh? Rõ chán! Vào thập niên 1990, thế giới văn minh nẩy sinh sáng kiến lập hội đá banh toàn nữ rồi tổ chức cúp thế giới nữ lần đầu tại Trung Quốc vào năm 1991. Năm đó tôi còn vất vưởng tại Saigon chờ ngày đi HO-10 nên không còn tâm trí để enjoy những cầu thủ tóc đuôi ngựa tung bay trên sân vận động. Tôi định cư Saint Louis Missouri năm 1992. Vào năm 1995, cúp đá banh nữ thế giới được tổ chức lần 2 tại Thụy Điển. Thú thật, là Mít ướt (Việt mới qua Mỹ), còn ngu ngơ English, lo học lo làm, dịp weekend lo túi bụi đủ mọi chuyện cho cuộc sống mới, không đầu óc nào mà nghĩ đến chuyện xem TV cúp thế giới vô bổ này. Thế rồi, cúp đá banh nữ lặp lại cứ sau 4 năm. Cụ thể, năm 1999 tại Mỹ, năm 2003 cũng tại Mỹ, năm 2007 tại Tàu, năm 2011 tại Đức, năm 2015 tại Canada và năm nay, 2019, tại Pháp. Tôi có một chút thuận duyên để theo dõi một số ít những trận đấu của giải năm 2019. Một cách tổng quát, giải nầy gồm 24 đội (của 24 quốc gia) trên toàn cầu được FIFA (Federation Internationale de Football Association – chữ Pháp) phân tích như sau:
Được tuyển vào danh sách thi đấu của giải thế giới là cả một vinh dự cho một đội, nghĩa là cho một quốc gia. Nhìn vào bảng phân chia đó, ai cũng thấy Châu Âu có đến 9 đội được vào tranh giải thế giới. Nên biết, Châu Âu là cái NÔI của môn thể thao đầy hấp dẫn. Một thú vị ngọt ngào là môn đá banh nữ bùng phát khắp địa cầu vào những năm đầu của thế kỷ 21 mà người viết may mắn còn tinh tường để thưởng thức những pha đưa bóng và làm bàn đầy nghệ thuật của các nữ tuyển thủ vừa cân đối xinh đẹp vừa thông minh và dũng mãnh!
Giải FIFA Women’s World Cup 2019 khởi sự ngày 7 tháng 6 năm 2019 và chấm dứt vào Chủ nhật ngày 7 tháng 7 năm 2019 sau một tháng tranh tài trên 9 sân vận động của toàn nước Pháp như: Lyon, Paris, Nice, Rennes, Le Havre, Valenciennes, Reims, Monpellier, và Grenoble. Các sân nầy có sức chứa từ 18,000 người đến 58,000 người. Con đường dẫn vào bán kết và chung kết, không là con đường đầy hoa thơm mà lắm chông gai, đòi hỏi tài năng, quyết tâm lẫn hên xui may rủi nữa. Môn đá banh, dù tuyển thủ là nam hay nữ, đều cần mấy tiêu chuẩn căn bản:
Chiều cao của hai đội Nhựt và Hàn được cho là khiêm nhường so với hai đội còn lại của Châu Á. Cả bốn đội không lọt nổi vào vòng trong. Dù vậy, đội Nhựt đã có lần giành chức vô địch (với Mỹ) một cách vinh quang bằng bàn thắng đá luân lưu vào năm 2011 tại Đức. Các tuyển thủ Châu Phi ra sân cũng rất quyết liệt. Nhưng dịp may chưa mỉm cười với các đội tuyển có màu da đen sậm và mái tóc thì quăn tự nhiên. Các đội Nam Mỹ cùng chung số phận. Tính ra, chỉ có đội Brazil (Nam Mỹ) được giải á quân vào năm 2007 tại Trung Quốc, sau đội Đức. Người yêu thích môn đá banh đều dành thiện cảm cho đội mình yêu thích. Lý do: mình thể hiện tình cảm với đội nào nếu đội đó (hay nước đó) có liên hệ đến gia đình hay thân thuộc của mình. Cũng có khi do nước đó đã đóng góp tâm trí cho nền văn minh nhân loại hay sự ổn định của thế giới. Một bà chỉ mong đội Úc thắng với lý do đơn giản là anh của bà định cư bên Úc. Một ông kỵ đội Trung quốc với lý do nhà cầm quyền Tàu Cộng độc ác, tham lam và bá quyền! Dân mày râu yêu thích đá banh nữ cũng có những lý do vừa lãng mạn vừa logic là:
Mấy cụ cao niên thích đá banh nữ với lý do thầm kín hơn. Các cụ không dám bày tỏ công khai, nhưng mỗi khi các cầu thủ nữ lượm banh, phô vòng ba tròn trịa là dịp giúp cho các cụ thưởng thức một bức tranh sống động. Chưa kể mỗi khi mấy cô kéo vạt áo lau mồ hôi để lộ cả lỗ rún và làn da bụng trắng nõn thì hai mắt các cụ có cơ hội điều tiết tối đa. Cũng nên thông cảm, các cụ chỉ thưởng thức nghệ thuật với tinh thần thượng tôn pháp luật nên cũng thông cảm cho các cụ! Chân thành mà nói, các tuyển thủ Châu Âu (trong đó có Bắc Mỹ) trông như những người mẫu. Cô nào cũng cao ráo cân đối. Cô nào cũng mày ngài mắt phượng mũi cao môi mọng cả. Hầu hết các cô sơn móng tay và không ít cô đánh môi son khi ra sân. Đa phần các cô để tóc dài, bới lên trên hay cột đuôi ngựa. Nhìn các cô dẫn banh trên sân cỏ xanh, tóc bạch kim tung bay trong gió (tóc vàng sợi nhỏ), nước da trắng trẻo mịn màng, giới mày râu chiêm ngưỡng bức tranh sống động tuyệt vời với cả tấm lòng ngưỡng mộ thích thú! Vì tuyển thủ là phụ nữ nên FIFA đã nghĩ cách bảo vệ những nơi chốn nhạy cảm của các cô bằng cách áo mặc kín nách, kín ngực, mặc thêm quần bó trong quần đùi, v.v… Kể từ năm 1991 đến nay (2019) qua 8 lần Cúp Thế Giới, những đội chiếm vô địch lần lượt như sau: Hoa Kỳ (1991), Na-Uy (1995), Hoa Kỳ (1999), Đức (2003), Đức 2007), Nhật (2011), Hoa Kỳ (2015). Và đội chiếm champion của năm 2019? Xin xem tiếp đoạn sau sẽ rõ. Trận mở màn của Cup 2019 diễn ra tại sân vận động Parc des Princes, Paris với trên 45 ngàn người tham dự, trong đó có Tổng Thống Pháp và phu nhân. Đội Pháp thắng đội Nam Hàn 4-0. Hai trận chung kết được diễn ra vào weekend đầu tiên của tháng 7 vào lúc 8AM trên sân vận động có sức chứa nhiều nhất, đó là sân Lyon.
France v USA - FIFA Women’s World Cup France 2019™
Đội trưởng đội tuyển Mỹ, tuyển thủ Megan Rapinoe nhận cúp chiếc giày vàng và quả bóng vàng (Hình 1). Tuyển thủ số 16 của đội Mỹ nhận cúp chiếc giày bạc và quả bóng đồng (Hình 2). Cả đội nhận cúp vô địch đá banh nữ 2019 tại Pháp.
Cô thủ môn đội Hòa Lan nhận cúp găng vàng, vì cô đã xuất sắc cứu nhiều cú sút nguy hiểm của đội Mỹ. Cô xứng đáng nhận cúp này.
Những ủng hộ viên đội Mỹ khắp thế giới (và cả nước Mỹ) hân hoan trước chiến thắng này. Các cầu thủ Hòa Lan buồn xo, mặt mày rũ rượi như kẻ mất hồn. Tội nghiệp các em bé Hòa Lan cũng buồn theo cha mẹ trước thất bại này. Mong các em sớm nhận biết, đây chỉ là môn thể thao, thắng thua là chuyện thường tình. Dù vậy, lòng tôi cũng lắng xuống khi nhìn một tuyển thủ Anh, cô vừa đi vừa vổ tay (không biết vổ tay cho đội nào) mà hai mắt cô nhạt nhòa và đỏ hoe vì thua đội Mỹ trong trận bán kết. Được biết, mỗi khi ra sân, hai đội đều chào cờ và hát quốc gia của nước mình. Điều này hàm ý, mỗi đội sẽ thi đấu nhân danh lá cờ của đất nước mình. Qua đó, mỗi tuyển thủ như là một chiến sĩ, ra sức thi đấu để mang vinh quang về cho tổ quốc mình. Vinh quang đó đương nhiên là bàn thắng và cả cách chơi lịch sự trong tinh thần thể thao mã thượng. Là công dân Mỹ gốc Việt, chúng ta ai ai cũng ủng hộ đội nhà. Chúng ta ủng hộ đội Mỹ, ngoài tình yêu dành cho quê hương mới, chúng ta còn tin vào các tuyển thủ Mỹ trẻ đẹp và nhuần nhuyễn về tài năng nữa. Xin cám ơn đội tuyển Mỹ, trong đó có các nhà dìu dắt và các tuyển thủ kiên cường. Các cô đã tận lực, chơi đẹp đá hay, bắt banh giỏi, mang chiến thắng về cho đất nước. Các cô như thể các chiến sĩ anh hùng. Hoan hô các cô! Riêng đối với tuyển thủ Rapinoe, cô quả đã có công trong chiến thắng nầy và FIFA đã tưởng thưởng cô xứng đáng. Tôi không muốn biết vì lý do thầm kín gì mà cô đứng yên như pho tượng trong lễ chào cờ. Tôi chỉ xin bày tỏ suy nghĩ cá nhân là, chào cờ Tổ Quốc của mình và hát Quốc Ca không chỉ là một Vinh Dự mà còn là Bổn Phận thiêng liêng của công dân nữa đó, thưa cô!
Bắc Đẩu Võ Ý |