Người lớn thường hay nói: “Con nít biết gì!” Nhưng thật ra thì con nít... biết nhiều lắm! Chúng cảm nhận mọi sự vật lọt vào cái “lăng kính ngây thơ” của chúng. Có khi đúng! Có khi sai! Có khi non nớt và ngô nghê! Nhưng nếu chỉ xét về cảm xúc thì lại rất thật! Và “nguy hiểm” hơn nữa là những điều mà chúng biết thì lại in sâu vào ký ức non nớt của chúng, đến bao nhiêu năm sau vẫn cứ nhớ rõ mồn một!
Đó cũng là cách mà tôi nhớ về cành hoa hồng đầu tiên trong đời mà tôi được tặng. Và người tặng chính là... cậu ruột của tôi: cậu Thiện.
Đúng ra thì phải gọi là “cậu” (em trai mẹ), nhưng vì hồi nhỏ tôi sống rất thân với các anh chị họ con cô con cậu, nên cứ nghe các anh chị gọi cậu Thiện bằng “chú,” tôi cũng gọi theo như vậy, lâu dần không sửa được nữa.
Trong “bộ nhớ” của tuổi thơ tôi, hình ảnh chú Thiện gắn liền với màu áo hoa rừng và mũ bê-rê xanh. Chú Thiện tôi là một người lính thuộc Liên Đoàn 81 Biệt Cách Nhảy Dù của binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt / Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà.
Nếu như bạn đọc thắc mắc họ là ai, xin hãy cho phép tôi giới thiệu một bài quân ca Mỹ nói về chiếc nón bê-rê xanh, như thế này!
BALLAD OF THE GREEN BERETS
Fighting soldiers from the sky
Fearless men who jump and die
Men who mean just what they say
The brave men of the Green Berets
Silver wings upon their chest
These are men, America’s best
One hundred men will test today
But only three win the Green Beret
Trained to live off nature’s land
Trained in combat, hand-to-hand
Men who fight by night and day
Courage peak from the Green Berets
Silver wings upon their chest
These are men, America’s best
One hundred men will test today
But only three win the Green Beret
Back at home a young wife waits
Her Green Beret has met his fate
He has died for those oppressed
Leaving her his last request
Put silver wings on my son’s chest
Make him one of America’s best
He’ll be a man they’ll test one day
Have him win the Green Beret.
(by Staff Sergeant Barry Sadler and Robin Moore, copyright 1966)
Tôi xin mạn phép tạm dịch:
BÀI CA BÊ-RÊ XANH
Bay xuống từ trời cao là anh
Những người hùng đội nón bê-rê xanh
Xem cái chết tựa lông hồng…rơi nhẹ
Nói là làm! Vâng, đó chính là anh!
Đôi cánh bạc lấp lánh trên vùng ngực
Những người con bất khuất của núi sông
Ai cũng muốn được một lần thử sức…
Bê-rê xanh, chỉ dành tặng trai hùng!
Vượt thử thách giữa thiên nhiên hoang dã
Vượt chông gai chiến tuyến đối đầu thù
Anh chiến đấu ngày và đêm ròng rã
Bê-rê xanh can đảm vượt bến bờ
Đôi cánh bạc lấp lánh trên vùng ngực
Những người con bất khuất của núi sông
Ai cũng muốn được một lần thử sức…
Bê-rê xanh, chỉ dành tặng trai hùng!
Hậu phương có biết bao người vợ trẻ
Luôn ngóng chờ bóng những chiếc nón xanh
Giữa nghịch cảnh, anh kiên cường là thế!
Phận làm trai giữ đất nước thanh bình
Lời nhắn nhủ cuối cùng anh để lại:
“Đôi cánh huy hoàng màu bạc tặng con trai
Hãy nuôi nấng để cho con tiếp nối,
Đội bê-rê xanh, đứng thẳng giữa cuộc đời!”
Nếu quay ngược lại bánh xe lịch sử, Liên đoàn 81 Biệt cách Nhảy Dù (Tên tiếng Anh: 81st Airborne Commando Battalion, 81st ACB) – thường được gọi tắt là Biệt Cách Dù (BCND / BCD) – là một trong bốn lực lượng tổng trừ bị trực thuộc Bộ Tổng tham mưu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Trong sự kiện 30 tháng 4 năm 1975, Biệt Cách Dù là lực lượng cuối cùng của Quân lực Việt Nam Cộng hòa chịu “buông vũ khí” và “tan hàng trong danh dự.”
Có hai câu thơ mà người ta luôn nhớ đến mỗi khi nói về Liên đoàn 81 và trận chiến An Lộc 1972:
“An Lộc địa, sử ghi chiến tích.
Biệt Cách Dù, vị quốc vong thân.”
Chú Thiện tôi hào hùng như vậy đó!
Nhưng trong lòng đám cháu nhỏ thì chú Thiện của chúng không “đáng sợ” như thế!
Chúng chỉ biết là mỗi khi “người hùng” về thì hãy lo mau mau mà đi trốn, vì nếu không chúng sẽ bị chú rượt bắt và cho chúng thưởng thức cái mùi “kinh dị” từ đôi vớ hành quân được “ủ hương” lâu ngày trong đôi giày bốt-đồ-sô của chú. Thật khủng khiếp!
Tuy nhiên, dưới cái vỏ áo “rằn ri,” vẫn là một trái tim “đa tình – đa cảm.” Tôi nhớ tôi vẫn thường được chú dắt đi chơi chung với… các cô! Tại sao ư? Tôi đoán là thời đó, nếu chú tôi đến nhà người yêu xin phép để được đưa người yêu đi bát phố, thì gia đình người yêu chú tôi có lẽ sẽ yên tâm cho phép nếu có một đứa cháu nhỏ tên Diễm, “dễ thương và hiền lành,” đi kèm theo ông chú… rằn ri!
Khỏi nói thì chắc bạn đọc cũng đoán là tôi đã được các cô “cưng” như thế nào để lấy lòng “người hùng” chú tôi!
Và khỏi nói thì chắc bạn đọc cũng đoán là con bé Diễm “dễ thương và hiền lành” kia sẽ làm gì khi về đến nhà! “Đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ” - thế là nó cứ “hồn nhiên vô tư” kể lại hết những điều “mắt thấy tai nghe” để kết quả là ông chú “người hùng” kia mắc cỡ quá xá cỡ… trốn biệt!
Một hôm, chú tôi về sau một cuộc hành quân từ Đà Lạt mang theo một bó hoa hồng nhung đỏ thẫm. Vì sao chú mua hoa, và bó hoa thật sự dành cho ai, xin đừng bao giờ nghi vấn! Bởi vì nghi vấn sẽ làm cho nét đẹp, nét hào hoa và ga-lăng trong việc hành xử tan biến mất! Chú tôi đã tặng cho mỗi “phụ nữ” trong gia đình một cành hoa, …trong đó có cả tôi, chưa đầy 9 tuổi!
Đó là cảm xúc nghẹn ngào của cô cháu nhỏ khi nhận được cành hoa hồng đầy trân trọng yêu thương từ người cậu ruột! Nó nghẹn ngào vì được chú đối xử như một “người lớn,” như… bà ngoại, như… các bác dâu, như… mẹ, như… dì, như… các chị lớn khác trong gia đình… Cái cảm xúc đó rất đặc biệt vì đã “mở cửa tâm thức” cho nó biết mình là ai, và sẽ có những bổn phận gì trong cuộc đời này để xứng đáng được…tặng hoa.
Tôi nhớ rất rõ là đã chạy đi tìm cho mình một cái chai cao cổ, đổ đầy nước, cắm cành hoa hồng nhung vào và ngồi ngắm không chán mắt!
Dĩ nhiên đây chỉ là một việc rất “cỏn con” trong vô số những việc tốt đẹp mà chú tôi đã cống hiến cho quê hương, cho gia đình và người thân yêu, cho xã hội… không ngừng nghỉ!
Hiện nay, cứ mỗi buổi chiều vào khoảng 5-6 giờ chiều giờ Cali (8-9 giờ tối giờ phía Đông), là tôi lại nhận được những lời cầu nguyện và cảm tạ của chú tôi viết cho Đại Gia Đình trong group chat. Những tiếng chuông Viber “ding… ding…” trong veo như tiếng chuông nguyện từ tâm hồn của một người lính chiến cầu mong an bình cho nhân loại.
Bỗng dưng, tôi nhớ đến một câu nói của một vị danh tướng người Mỹ tên Douglas McArthur: “Old soldiers never die, they just fade away!”
Cành hoa hồng đầu đời và hình ảnh người cậu thân thương cũng sẽ mãi mãi như vậy trong tâm hồn tôi!
Vậy thì các bạn của tôi ơi, xin đừng cho là “con nít không biết gì!” Và nếu như bạn có một cô cháu gái nhỏ, hãy tặng cô ấy một cành hồng, vì cô ấy sẽ ghi nhớ điều ấy suốt đời!
Diễm
August 14, 2018
Hình ảnh: cậu Nguyễn Vũ Thiện
(LĐ81/BCND – Trung đội trưởng trung đội 1 trong Trận Savanakhet Lào)
No comments:
Post a Comment