Tình yêu hiện hữu trong mọi thời gian và không gian. Nó như những bông hoa dù được nở ra trên giải đất màu mỡ nơi đồng bằng hay khô cằn nơi sa mạc. Nó đều mang tính chất làm tươi đẹp, tô điểm cuộc đời.
Kim nép nhẹ vào Cường tránh né những hạt nước văng tung tóe, từ trên đỉnh thác Cam Ly, nàng không muốn má mình bị ướt thêm khi đã có những giọt nước mắt đang lăn tròn trên đó. Xa xa, những đồi thông từ từ biến mất trong sương mờ của buổi chiều sắp tàn.
Cường nắm tay Kim, nhỏ nhẹ nói:
- Chúng mình đi về kẻo bị nhiễm lạnh. Ngày mai anh phải ra phi trường sớm để kịp máy bay về Sài gòn.
Kim trả lời:
- Dạ.
Cường tiếp:
- Lần này anh phải xa em ít nhất hơn một năm rưỡi, anh sẽ viết thư về em thường xuyên.
Kim trả lời:
- Dạ.
Càng ngày Cường càng yêu Kim hơn, người bạn gái đẹp, tính tình dễ thương. Đôi lúc vì tình yêu anh muốn xin ở lại quốc nội, hoàn tất khoá học trở thành phi công, thay vì phải xuất ngoại để được gần gũi người yêu. Mỗi lần biết được ý này, Kim luôn khuyên anh không nên, dần dà anh cũng nghe theo.
- - - -
Em yêu,
Bốn động cơ phản lực dưới cánh máy bay 747 nổ đều, đẩy chiếc tàu lướt nhẹ trong màn đêm, hướng đến đất nước xa xôi là Hoa Kỳ. Hầu hết bạn bè cùng khoá đang thiếp dần vào giấc ngủ. Anh mượn cô chiêu đãi viên cây bút và xin một tờ giấy để viết vài hàng, hầu thổ lộ nỗi niềm nhớ thương...
- - - -
Em yêu,
Máy bay đang vào không phận của thành phố San Francisco. Nhìn qua cửa sổ, anh thấy cả một vùng trời rực sáng bởi muôn ánh đèn. Cảm giác của anh lúc này đang ở trong tình trạng vui buồn lẫn lộn, vui khi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới, được sống và học hỏi trên một đất nước văn minh nhất thế giới nhưng lại buồn vì phải xa em...
- - - -
Em yêu,
Tối nay là đêm thứ Sáu trong tuần, anh đang đứng xếp hàng
để xem"Late Show" tại rạp chiếu phim trong căn cứ Sinh Ngữ Quân Đội Lackland, phim có tựa là "Friend". Trong hàng có vài cặp trai gái trẻ, làm anh liên tưởng đến chúng mình, phải chi nơi đây có em...
- - - -
Em yêu,
Anh đang ở tại căn cứ Không Quân Randolph thuộc tiểu bang Texas, cho khoá học bay sơ khởi, T-41. Thời gian kéo dài khoảng 9 tuần. Chúa Nhật vừa qua anh đi lễ, cầu xin Thiên Chúa cho tình yêu chúng mình luôn tốt đẹp, không gặp trái ngang...
- - - -
Em yêu,
Hiện anh đang ở căn cứ Không Quân Keesler thuộc tiểu bang Mississippi, thời gian học bay T-28 ở đây sẽ hơn 8 tháng, cứ mỗi cuối tuần anh đều đến ty Bưu Điện, mong nhận thư em...
- - - -
Em yêu,
Anh đang ở căn cứ Không Quân Lockbourne, thuộc tiểu bang Ohio. Thời gian lưu trú tại đây khoảng hơn 3 tháng để thụ huấn khóa Vận Tải Cơ C-123. Mỗi dịp cuối tuần, anh thường lân la trong khu "Shopping Mall", tìm kiếm những thứ em thích, mua về làm quà tặng em...
- - - -
Em yêu,
Anh vừa hồi hương và được Bộ Tư Lệnh Không Quân bổ nhiệm vào một phi đoàn Vận Tải C-123, đồn trú tại căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Khi em xuống Sài gòn tiếp tục chương trình đại học cho niên khoá sắp tới. Anh hứa sẽ đến thăm em thường xuyên...
- - - -
Nhìn tấm bảng quảng cáo trước rạp chiếu bóng Eden là phim cao bồi, Kim nhũng nhẽo nói:
- Thôi, em không thích xem phim cao bồi đâu.
Cường đề nghị:
- Hay là chúng mình qua rạp Rex gần đây, xem phim "Love Story".
Kim thỏ thẻ:
- Dạ.
Kim đi sát vào Cường tránh né những hạt mưa bụi của buổi sáng Chúa Nhật, đầu mùa mưa. Khi họ đi băng ngang qua công viên trước nhà hàng Caravelle, Cường nói với Kim:
- Sáng mai anh được xếp bay ra Nha Trang, anh sẽ mua trái thanh long cho em. Nghe nói trái cây này ăn mát cho cơ thể và giúp cho làn da thêm mịn màng.
Cường tiếp:
- Ít người biết xuất xứ của trái thanh long, người ta nghi ngờ nguồn gốc do người Chàm trồng. Nơi làng Ngọc hội, địa điểm cách Tháp Chàm một hai cây số về hướng Tây, xuất hiện nhiều loại cây này.
Kim không mấy để ý đến những lời Cường vừa nói, nàng lo âu hỏi chàng:
- Nếu trời mưa, anh có phải đi bay không?
Cường mỉm cười trả lời:
- Có, chứ em!
Cường tiếp tục:
- Máy bay có đầy đủ phi cụ, chúng anh bay trong mưa là chuyện thường, em đừng lo...
Kim im lặng nắm tay Cường, cùng bước vào bóng tối sau tấm màn che của cửa trước rạp Rex.
Chốc một, Kim lại nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, khi hai kim vừa chụm lại, chỉ đúng 10 giờ đêm, nỗi lo lắng trong lòng nàng gia tăng, nàng không biết chuyện gì đã xẩy đến cho Cường. Từ khi quen nhau đến nay, chưa một lẩn Kim bị lỗi hẹn. Nàng gấp lại tập vở và đi ngủ để tránh những suy nghĩ mông lung.
Sau khi tan lớp học chiều thứ Ba, Kim vội vã đến khu phố trọ của Cường, nằm đối diện cửa ra vào căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Sau gần nửa tiếng đồng hồ, hỏi thăm các người lối xóm, Kim mới tìm được căn gác, chỗ Cường ở chung với người bạn độc thân cùng khoá học bay và được anh cho biết Cường đã bị tử nạn trong phi vụ ra Nha Trang. Máy bay bị đâm vào núi khi đang sửa soạn đáp, trong điều kiện thời tiết qúa xấu của trận bão lớn từ ngoài biển ập vào.
Đúng một năm sau ngày Cường mất, Kim ra lại thác Cam Ly, thẫn thờ nhìn từng khối nước, liên tục thả mình rơi trên những tảng đá lớn, tạo ra muôn tiếng ầm-ầm, âm vang như giận dữ.
Kim rùng mình, thấy lạnh khi độ ẩm trong không khí mỗi lúc mỗi tăng báo hiệu cho cơn mưa chiều sắp tới. Nàng vội nổ máy xe Honda, quay trở về nhà. Không may, đúng lúc xe chạy ngang qua khúc đường cong queo, Kim lạc tay lái và xe chạy băng xuống sườn đồi. Mãi đến sáng hôm sau, người nhà của Kim mới tìm thấy thi thể của cô.
Mỗi khi nhắc đến Cường và Kim, bạn bè, ai ai cũng thương tiếc cho mối tình đẹp, nhưng dang dở, của một người phi công đẹp trai, hào hoa trong quân chủng hào hùng Không Quân V.N.C.H. với một cô nữ sinh dễ thương, hoa khôi của trường Đại học Văn khoa Sài gòn.
Huy Sơn
No comments:
Post a Comment